Chương 146: Đồ Cưới
Vì thế ta vội vàng đỡ bà già kia đứng lên, bà già này nhìn gầy, nhưng bởi vì quanh năm làm nông nghiệp nên vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng không chịu đứng dậy, khóc lóc nói:
“Ta cũng đã già cả rồi nên không sợ chết, nhưng trong thôn...vẫn còn rất nhiều đứa bé! Bọn ta không có tiền để di cư ra ngoài!”
Thì ra trong thôn này có không ít trẻ em ở lại, một đám ăn mặc rách rưới, phơi nắng nhiều nên nhìn đen thui, bọn nhỏ đều trừng to hai mắt nhìn chằm chằm bọn ta, hiển nhiên vẫn không biết địa phương đã xảy ra chuyện đáng sợ gì, chỉ nhìn mọi thứ với ánh mắt vô cùng hiếu kỳ.
Trong lòng ta đột nhiên đồng cảm - đúng vậy, chuyện này nếu không nhanh chóng giải quyết, những đứa nhỏ này đều gặp nguy hiểm.
Trình Tinh Hà không để cho mình nhìn sang đó, chỉ lo kéo ta, ta trở tay túm lấy hắn:
“Ngươi không muốn tìm Giang què sao?”
Trình Tinh Hà bĩu môi:
“Nếu ngươi quan tâm đến chuyện này, có thể trở về rồi nói tiếp được không, còn Giang què.”
Nói thì nói như vậy, nhưng hắn ngồi ở ngưỡng cửa thở dài, lẩm bẩm nói:
“Ta đã tạo nghiệt gì thế này, đi cùng phe với với ngươi, làm sao chỗ nào cũng có giông bão thế...”
Kết quả cánh cửa nóng đến mông, lại làm hắn bỏng mông đến bật dậy.
Ta hơi vui vẻ, hứa trở về sẽ mời hắn ăn kem.
Hắn trừng mắt nhìn ta một cái, mò mẫm trong túi cả ngồi lâu mới lấy ra một nắm đồ ăn vặt chia cho những đứa nhỏ kia.
Những đứa nhỏ kia chưa từng thấy qua loại đồ ăn vặt lòe loẹt này, đều phấn khích bắt đầu tranh nhau, Trình Tinh Hà bày ra vẻ mặt hung ác làm cho bọn chúng đàng hoàng lại, ánh mắt lại rất dịu dàng.
Ta lại dự định lên chỗ cao hơn ở địa phương để nhìn xem tướng phong thủy nơi này, nhưng lúc này, lại có một người lạnh lùng nói:
“Bây giờ mới biết đi cầu xin thầy, trước đây lúc các ngươi hại người, sao không nghĩ tới sẽ có báo ứng như ngày hôm nay?”
…
Hại người?
Ta nhìn về phương hướng người nói chuyện kia, thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi, cũng để mình trần, làn da bị phơi nắng thành màu đồng, gầy đến trơ xương, đếm ra được có bao nhiêu xương sườn, tóc khô nhuộm nửa đen nửa vàng, ở bên trong một đám nông dân trồng dưa bụi văng đầy người lại có vẻ hết sức thời thượng.
Bây giờ hắn đang bĩu môi, rất khinh thường nhìn bọn ta.
Vừa nghe hắn nói vậy, sắc mặt người trong thôn đều thay đổi, đồng loạt nhìn trưởng thôn.
Trưởng thôn tức giận cả người run rẩy, mắng:
“Nhị Trụ Tử, sao ngươi lại nói bậy như thế? Ngươi không sợ người tiếp theo bị Hạn Sĩ hút chính là ngươi à.”
Người thanh niên tên là Nhị Trụ Tử vẫn đứng cà lơ phất phơ:
“Ta? Ta không giống các ngươi, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!”
Ta hứng thú, bảo hắn nói kỹ một chút, lời này có ý gì?
Nhưng Nhị Trụ Tử liếc ta với vẻ khinh thường:
“Ông đây cũng không có gì để nới với thần côn, nhất là các thần côn tóc chưa mọc đủ mà đi lừa gạt.”
Nói xong, hắn dửng dưng rời đi.
Trình Tinh Hà bất ngờ đứng lên:
“Hai người này có bị bệnh không đấy?”
Trưởng thôn vội vàng nói:
“Đại sư, ngài đừng chấp nhặt với hắn, hắn chính là một tên đầu đường xó chợ, trước đây hành nghề cắt tóc cho người ta, sau đó yêu đương lại bị mấy cô gái trong thành phố đá nên đầu óc bị kích thích, suốt ngày đi theo người ta gây tranh cãi, trong thôn không một ai muốn hắn ở lại cả.”
Trình Tinh Hà gật đầu:
“À, náo loạn hồi lâu lại là một người ngu dốt.”
Ta suy nghĩ một lát và hỏi trưởng thôn:
“Khoảng thời gian trước khi xảy ra hạn hán, trong thôn có người chết không? Tất cả được chôn ở đâu?”
Hạn Bạt này là do thi thể biến thành, đương nhiên phải xem thử gần đây là ai chết.
Trưởng thôn suy nghĩ một lát, nói bà lão Mã ở đầu đông của thôn đã mất, ba của Lưu Tam ở đầu tây cũng đã mất, đều là hỉ tang, trong thôn không lớn, tóm lại đều là họ hàng với nhau, mồ mả đều ở đầu bắc.
Ta thấy có một cái cây cao trong ủy ban làng, ta lập tức trèo lên.
Lá cây này đều bị phơi nắng đến uốn cong, cây mốc meo xám trắng, trèo lên xào xạc rung động, nhìn xuống - cây này cũng giống như chết khô.
Vừa trèo lên nhìn, ta thấy nghĩa địa kia cũng không phải là vùng đất nuôi thi.
Nói như vậy, Bạt không phải do hai cụ già kia biến thành.
Nơi có thể sinh ra Bạt, đương nhiên phải có vùng đất nuôi thi, chỉ cần tìm được nơi nuôi thi là có thể tìm được Hạn Bạt.
Xem núi nghĩa địa coi như là một sở trường của ta, lão đầu nhi đã dạy ta không ít kiến thức về vùng đất nuôi thi – vùng đất nuôi thi tương đối nổi tiếng với văn khúc phá mặt, bóng râm hoa hướng dương, thiết trảo kim câu...bảo người ta đi ra ngoài xem mộ phần núi, những chỗ này dù sao cũng đều phải đi một vòng.
Ta liếc mắt nhìn thì thấy, phong thủy ở địa phương này bên trái thì cao, bên phải thì thấp, ở giữa có một ngọn đồi nhỏ, toàn bộ cục diện giống như là một cô gái đang thêu quần áo, cái này gọi là đồ cưới.
Sửng sốt nghe cái tên này không khó nghe, nhưng chỗ đất này không được tốt lắm.
Trong bài thơ cổ có nói: Khổ hận hàng năm áp kim tuyến, luôn may áo cười vì người khác.