Chương 147: Thêm Người Thêm Sức
“Ý là nói người phụ nữ vất vả làm việc thêu thùa, thành quả lao động lại luôn không thuộc về mình, nơi này cũng giống như vậy, người sinh sống ở chỗ này có thể an cư lạc nghiệp, chẳng qua dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể để người khác hưởng thành quả, cuối cùng cũng không thuộc về mình.”
Nói cách khác, vô cùng mệt mỏi nhưng tiền không kiếm được.
Vì vậy, dưa hấu ở đây ‘cháy hàng’, nông dân trồng dưa ở địa phương không có tiền, tất cả đều để cho các trung gian hưởng lợi.
Mà vùng núi nhỏ như đồ cưới này cũng chính là trên mặt người phụ nữ thêu thùa, địa hình lõm xuống, giống như lộ ra giọt nước, chủ tang, nếu nói là vùng đất nuôi thi cũng đúng.
Hơn nữa, cỏ trong giọt nước rất xanh tươi, ở giữa nơi khô héo hết sức gai mắt.
Hang ổ của Hạn Bạt có một đặc điểm - đó là ẩm ướt.
Ngươi nghĩ xem, hắn lấy tất cả nước trong phạm vi đến chỗ mình, cỏ trước cửa nhà mình có thể không xanh tốt sao?
Lúc ta còn nhỏ, lão đầu nhi cũng từng xem Hạn Bạt cho một thôn - nơi đó vốn là trồng lúa nước, nhưng không biết tại sao giếng khô cạn lại không có mưa, đất nứt như mai rùa, người dân địa phương nói với lão đầu nhi, nói ban đêm thấy một người đàn ông gánh thùng nước chạy, có người đuổi theo sau để xem hắn lấy nước đi đâu, nhưng đi đến mộ phần vòng đã không thấy tăm hơi.
Lão đầu nhi đến mộ phần vòng, thấy cỏ xung quanh tất cả đều khô héo, chỉ có một chỗ là màu xanh biếc, lập tức bảo người ta đào mộ phần.
Vừa đào ra, diện mạo của người trong quan tài quả nhiên giống như người sống, mượt mà khỏi phải nói, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nghe nói là bị người trong nhà ép cưới nên tự sát mà chết.
Mà bên trong quan tài một nửa là ngâm trong nước.
Lão đầu nhi nói là vẫn còn may, thứ này vẫn chưa thành hồn, đã bảo người ta tìm một cái xẻng, một xẻng cắm xuống, thi thể bạo nứt, nước trong văng khắp nơi, thiêu xong thi thể kia, ăn xong một bữa cơm thì trời cũng đổ mở, dưới sông trong giếng cũng đầy nước.
Ta thoáng cái vui mừng hẳn lên, cái này giống như ông cậu ba nhìn, chắc chắn là hang ổ của Hạn Bạt, không phải rất dễ tìm sao? Những thầy trước đây sao lại không nhìn ra?
Lúc này Trình Tinh Hà lập tức thúc giục ta, nhìn ra chưa? Giải quyết sớm sớm một chút để còn trở về hưởng không khí của điều hòa.
Ta đồng ý rồi lập tức trèo xuống cây, bảo trưởng thôn dẫn theo mấy chàng trai tuổi Rồng tuổi Hổ cùng ta lên núi một chuyến.
Nơi khởi mộ là một chuyện âm, nếu những năm sinh thuộc mấy tuổi yếu sẽ trấn áp không được, ngược lại sẽ bị dính những thứ dơ bẩn, xui xẻo. Những người có tuổi thuộc Rồng hay Hổ thì khác, đây đều là những tướng lớn thuộc mười phần dương khí, những thanh niên đêm đi đường, quỷ gặp cũng phải trốn.
Trưởng thôn vừa nghe vậy thì rất vui mừng, nói thanh niên thuộc Long thuộc Hổ không nhiều lắm, gọi hết đến đây, không lâu sau đã huy động tới bảy tám người.
Những thanh niên này đã quen với công việc đồng áng, thân thể cũng cường tráng, duy chỉ có điều làm ta bất ngờ chính là tên Nhị Trụ Tử gầy gò vừa rồi cũng tới.
Trưởng thôn vội vàng nói:
“Người thuộc Rồng thuộc Hổ không nhiều lắm, thêm một người thì thêm một phần sức mà, hắn rảnh rỗi không có gì làm.”
Nhị Trụ Tử bĩu môi:
“Dù sao ta cũng không có việc gì, đi xem thử ngươi có trò chơi gì mới mẻ.”
Ta cũng không so đo, lập tức dẫn những người này lần lượt đi lên núi, trên đường đi ta lại hỏi bọn họ, có ai chôn ở trên núi kia à?
Trưởng thôn lắc đầu, nói trên đồi kia không có gì cả, đồi trọc cũng chưa từng có ai đi lên, ai lại chôn ở trên đó chứ!
Không có người chôn ở đó? Vậy thi thể kia là của ai?
Chẳng mấy chốc, bọn ta đã trèo lên ngọn núi nhỏ kia, nhưng vừa đi lên, mắt ta lập tức trợn tròn, giọt nước kia lại là một cái hang!
Nói cách khác, không khác gì một cái giếng, miệng không lớn, nhưng đây là trên núi, ngươi không thể biết cái hang này sâu bao nhiêu.
Trưởng thôn vừa thấy ta đưa bọn họ đến nơi này, lập tức sửng sốt nói:
“Đại sư, nơi này là một cái hang không đáy, không ai đi xuống được, ngươi tính làm gì thế?”
Thì ra nơi này đã tồn tại rất lâu, có người ném đá vào trong, nhưng chờ hồi lâu cũng không nghe được hồi âm, cho nên người địa phương đặt tên là động không đáy.
Trưởng thôn nói cho ta biết, khi hắn còn bé, có một anh trai chăn bò cho nhà địa chủ có đi ngang qua nơi này, không cẩn thận làm một con bê rơi xuống, anh trai đó sợ hãi nên muốn leo xuống tìm bê thì không còn tung tích nữa, một người trong thôn đều thả dây thừng xuống, dây thừng cũng không biết kết dài bao nhiêu nhưng hoàn toàn không chạm tới điểm cuối cùng, trâu bò và người cũng không xuất hiện nữa.
Mọe nó, chẳng lẽ tên Hạn Bạt kia ở dưới cái động không đáy này à? Vậy làm sao moi ra được chứ?
Xem ra không phải những thầy trước đó nhìn không ra, là tay ôm con nhím không nói nên lời.