Chương 148: Hoàng Đại Tiên
Nhị Trụ Tử cười lạnh:
“Thật biết chọn chỗ, nguyên thôn của bọn ta chỉ có nơi này là không xuống được, ngươi lại nói là nơi này có Hạn Bạt làm loạn, không ai có thể chứng minh ngươi nói có đúng hay không, ngươi đủ thông minh đấy.”
“Ta không có thông minh như ngươi.”
Ta lạnh lùng nói:
“Lần đầu tiên ta đến thôn của các ngươi, làm sao ta biết ở đây có một cái động?”
Nhị Trụ Tử bĩu môi:
“Ai có thể chứng minh đây là lần đầu tiên ngươi đến, nói không chừng là mấy lão già lừa bịp lần trước đã quay về nói cho ngươi biết.”
Tên này thật đúng là ETC thành tinh rồi, biết cãi lại thế nào đây?
Trình Tinh Hà muốn mắng hắn, trưởng thôn đã tiến lên trước vả vào miệng Nhị Trụ Tử một cái, khàn giọng nói:
“Ngươi muốn tới giúp đỡ thì giúp đỡ, không muốn giúp đỡ thì nhanh chóng cút về đi, chẳng trách các cô gái đều chán ghét ngươi, mẹ nó, ta cũng rất chướng mắt ngươi!”
Nhị Trụ Tử vừa nghe “bị cô gái chán ghét”, hình như bị xúc động muốn phản nghịch, ném công xụ vừa cầm và xoay người rời đi.
Những người khác còn khuyên trưởng thôn đừng tức giận, lúc này ta mới biết thì ra Nhị Trụ Tử là cháu ruột của trưởng thôn - con trai trưởng thôn chết sớm, con dâu cũng tái giá, là một mình trưởng thôn nuôi dưỡng hắn lớn lên, ai ngờ lớn lên không thành tài mà dưỡng thành như vậy, giống như cả đời trưởng thôn quang minh lỗi lạc nhưng chỉ có một vết nhơ duy nhất.
Ta cũng khuyên trưởng thôn đừng tức giận, không có cách nào đào từ vùng đất nuôi thi, vậy vẫn còn cách khác.
Lúc này trưởng thôn mới hy vọng, hỏi ta làm thế nào?
Ta nói đơn giản, không phải Hạn Bạn kia sẽ thường xuyên ra ngoài ăn thịt người sao? Vậy thì chúng ta sẽ đợi hắn trong thôn là được rồi.
Không có cách nào chủ động ra tay thì chỉ có thể giống như há miệng chờ sung rụng vậy.
Trưởng thôn liên tục khen ta có bản lĩnh, đoàn người lại lần lượt xuống núi.
Trời đã tối, ta và Trình Tinh Hà lại canh giữ ở trong một cái lều dưa – muốn đi từ hang ổ kia tới thôn tất phải đi ngang qua con đường này.
Sau đó, ta yêu cầu trưởng làng lấy cho ta một xô nước – Hạn Bạt không phải là thích nước sao? Lấy nước dẫn dụ hắn tới. Trưởng thôn xách cái thùng này đi đông tìm tây, mất rất nhiều thời gian mới gom góp được một thùng nước cho ta.
Nước kia cũng trộn lẫn màu xám ngắt, ta vừa thấy người dân địa phương đều uống loại nước này, cũng hạ quyết tâm, cái Hạn Bạt này không thể không trừ.
Trời tối nhưng vẫn oi bức nóng nực, trong lều dưa trải rơm rạ, bên trong còn có không ít rệp, cắn Trình Tinh Hà quá mức đến nỗi hắn liên tục than thở, nói đi theo ta chính là ở trên thuyền của kẻ cướp.
Ta cũng mặc kệ hắn, vẫn chờ Hạn Bạt, nhưng đợi đến hơn nửa đêm cũng không thấy có động tĩnh gì - không có chuyện gì làm thì rất khó tập trung tinh thần, ban ngày ta lại leo lên núi cả buổi, lúc này mí mắt cũng sắp dính chặt vào nhau rồi.
Trình Tinh Hà thì khỏi phải nói, mắng ta đến nỗi mệt mỏi, đã ngáy khò khò từ lâu rồi.
Ngay lúc ta cũng muốn tiến vào mộng đẹp thì chợt nghe thấy một âm thanh rất kỳ lạ.
“Ừng ực..Ừng ực...”
Âm thanh giống như ai đó đang uống nước.
Ta lập tức mở mắt ra, lờ mờ thấy trong bóng đêm có một thứ đang nằm sấp ở mép thùng nước.
Nó đến rồi!
Ta lập tức đạp cho Trình Tinh Hà tỉnh dậy, Trình Tinh Hà chợt mở mắt ra, cũng nhìn vật kia, nhưng vừa nhìn, hắn lập tức bắt lấy cánh tay ta, thấp giọng nói:
“Đồ chơi này có chút không đúng!”
Hắn nói nhảm cái gì thế, Hạn Bạt vốn không phải thứ tốt gì, có thể đúng sao?
Lúc này, thứ kia từ từ ngẩng đầu lên, ta vừa nhìn bộ dáng kia, hô hấp lập tức ngưng trệ.
…
“Lý Bắc Đẩu.”
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
“Đừng nhìn mắt hắn!”
Nhưng nói trễ rồi, ta đã đối diện với ánh mắt của vật kia.
Thứ kia có một đôi mắt tròn trong suốt, một khuôn mặt dài, cả người bóng sáng, nghiễm nhiên là một tên hói đầu.
Trong truyền thuyết, phần lớn Bạt đều là trai xinh gái đẹp, thật không ngờ cái bọn ta gặp lại có hình tượng như vậy.
Cái hình dạng yêu quái gì thế này, ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra, lập tức muốn quất tới, thứ này không có tính người nên phải diệt.
Nhưng không như mong muốn, ta vừa giơ tay lên lại dừng giữa không trung, hoàn toàn không thể nào di chuyển Thất Tinh Long Tuyền, giống như là thân thể bỗng nhiên không thuộc về mình!
Ngay sau đó, ta lại phát hiện tên hói đầu cũng giơ tay lên, trông giống như duy trì cùng một động tác với ta!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nếu không phải diện mạo của ta không giống tên hói đầu kia thì tư thế này giống như soi gương vậy, Hạn Bạt còn thích làm chương trình bắt chước à?
Sau đó, tên hói đầu lại giơ hai tay lên, là tư thế chúc tết, mà ta cũng vô thức làm theo động tác của hắn, giống như một con rối bị điều khiển vậy, cũng bắt đầu “Chúc tết”!
Mọe kiếp, lúc này ta mới hiểu được - thứ này không phải là Hạn Bạt, sợ là Hoàng Đại Tiên!