Chương 150: Nhị Trụ Tử
Người đàn ông suy nghĩ hồi lâu, vỗ đùi, lúc này mới chợt hiểu ra:
“Vậy…người phụ nữ đó là Hạn Bạt? Sao nàng lại đẹp như thế?”
Trình Tinh Hà lại đẩy đầu hắn:
“Hạn Bạt đương nhiên là đẹp rồi, ăn tinh khí của người nếu bộ dạng xấu xí thì ai để nàng đến gần chứ!”
Tiếp theo, hắn dường như nhớ tới cái gì đó, lại nhìn ta:
“Không đúng, vừa rồi ngay cả ta cũng không nhìn ra, làm sao ngươi biết đó chính là Hạn Bạt?”
Ta nói với hắn:
“Đơn giản, nếu hai người thật sự làm chuyện đó, bên trong không thể không có tiếng hít thở.”
Trình Tinh Hà trợn trừng mắt:
“Ôi chao, tiểu ca ca, nhìn bộ dáng ngươi thuần khiết, thế mà hiểu được không ít.”
“Cút.”
Ta nhìn chàng trai trẻ kia và nói:
“Ngươi nói cho ta biết đi, người phụ nữ kia trông như thế nào, hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Chàng trai trẻ kia chớp chớp mắt, vội nói:
“Ta là, ta là, trong nhà ta không có nước – trưởng thôn nói là các ngươi cần dùng, mẹ ta đã đưa hết nước tích góp để uống thuốc cho trưởng thôn, nửa đêm lại cần uống thuốc nên khát không chịu được, ta lập tức lên ruộng tìm có dưa hay không, thì nhìn thấy...cô gái xinh đẹp kia.”
Trình Tinh Hà đẩy đầu hắn lần thứ ba:
“Nói chuyện chính đi.”
Chàng trai vội nói:
“À…à…ta hỏi nàng, hơn nửa đêm còn ra ngoài làm gì? Không sợ Hạn Bạt gây chuyện à? Ta nhìn thử, thấy da thịt mềm mại của cô gái kia cũng không giống người trong thôn chúng ta, nàng nói nàng bị lạc đường, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, ta nhìn thấy lều dưa ở chỗ này nên dẫn nàng qua, ai ngờ…ai ngờ, nàng thoáng cái lại ấn ta vào trong lều...”
Chàng trai càng nói càng đỏ mặt, dường như tràn ngập dư vị hạnh phúc, Trình Tinh Hà nói được rồi, phần còn lại bọn ta cũng không muốn biết.
Không giống như người trong thôn? Ta ngày càng buồn bực, vậy cô gái kia rốt cuộc là ai? Sao lại chết ở đây?
Người chết thành Bạt, chắc chắn phải có oán khí, không có khả năng một người lạc đường mà bất ngờ chết ở chỗ này là có thể thành Bạt.
Vì vậy, ta hỏi chàng trai trẻ:
“Trước khi có Hạn Bạt làm loạn, thôn của các ngươi có người phụ nữ vùng khác tới chưa?”
Chàng trai suy nghĩ một lát:
“Không có, trừ phi là...”
Nhưng lời này còn chưa dứt, chàng trai dường như sợ nói ra khỏi miệng, vội cúi đầu:
“Ta không biết.”
“Không biết cái đầu ngươi!”
Trình Tinh Hà lại tát cho hắn một cái, ta giữ chặt Trình Tinh Hà rồi nhìn chàng trai kia:
“Nếu ngươi không nói, không sợ chậm trễ chuyện của bọn ta, mà mẹ ngươi cũng sẽ bị hại?”
Chàng trai vừa rồi còn mặt đỏ tai hồng, vừa nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch - có thể hơn nửa đêm mạo hiểm đi tìm dưa cho mẹ hắn, đương nhiên là đứa con hiếu thảo.
Quả nhiên, lúc này chàng trai mới lắp bắp nói:
“Ta nói, ngươi cũng đừng nói là ta nói ra. Trước khi có Hạn Bạt làm loạn, trong thôn đã từng có một người phụ nữ vùng khác tới, chính là vợ của Nhị Trụ Tử.”
“Nhị Trụ Tử?”
Ta vội hỏi:
“Không phải là hắn bị bạn gái trong thành phố bỏ rơi nên tinh thần bị đả kích ư? Sao còn có vợ nữa?”
…
Chàng trai vội gật đầu:
“Là thật…ta thấy hắn tới Kim Bôi, bộ dáng còn rất điển trai, ta còn muốn đi uống rượu mừng đấy, đáng tiếc vợ hắn không cho náo loạn động phòng, chuyện mà ngươi nói thì trong thành phố này có rất nhiều người, bọn ta đến nơi khác uống rượu mừng, còn có thể sờ sờ da phù dâu của cô dâu mà.”
Trình Tinh Hà theo thói quen lại cho hắn một cái tát:
“Thằng nhóc như ngươi sao lại thô tục vậy chứ? Vậy bây giờ vợ hắn thế nào rồi?”
Chàng trai trả lời:
“Đừng nói nữa, người ta là người trong thành phố, vùng đất cắn cỗi như thôn của bọn ta sao có thể lọt nổi vào mắt nàng được chứ? Không bao lâu thì bỏ đi rồi, bọn ta hỏi Nhị Trụ Tử không giữ lại được à? Nhị Trụ Tử lại phát điên, trưởng thôn nói sau này không ai được nhắc đến chuyện này nữa, nếu không kích thích Nhị Trụ Tử phát bệnh thì nhà người đó nuôi hắn.”
Trình Tinh Hà chợt hiểu ra, nói thì ra câu chuyện kia còn có mặt này.
Ta suy tính, chẳng lẽ Hạn Bạt kia là người vợ trong thành phố của Nhị Trụ Tử biến thành sao? Nhưng vợ hắn trong thành phố thì sao có thể chết ở động không đáy, nàng lại có oán khí gì mà khiến mình thành Hạn Bạt?
Trình Tinh Hà kéo ta lại:
“Anh trai nhỏ, ngươi đừng suy tính nữa, ta đã nhìn ra, năng lực của Hạn Bạt kia rất ghê gớm, lại bắt đầu ăn người trẻ tuổi, đoán chừng đã thành tinh rồi, bảo Đỗ Hành Chỉ đi tìm người cao tay hơn đi, chúng ta còn phải giữ lại mạng để tìm Giang què.”
Vậy đi đâu được, Thiên Sư phủ là tia hy vọng cuối cùng, lỡ như Giang què thật sự ở Thiên Sư phủ thì sao?
Hơn nữa, bây giờ Hạn Bạt mỗi ngày đều muốn ăn một người, chuyện của nàng và chàng trai hôm nay bị chúng ta quấy rầy, nàng chắc chắn sẽ còn đi ăn người khác, chúng ta phải tìm ra nàng trước khi nàng ăn thịt người.
Từ khi nhìn thấy Hạn Bạt ăn thịt người, có thể nhìn ra đẳng cấp của Hạn Bạt – ban đầu, một tháng nàng ăn một người già, sau đó biến thành một tuần ăn một người trung niên, bây giờ lại thành một ngày ăn một người trẻ tuổi, có thể thấy được sức mạnh càng lúc càng lớn, ngay cả dương khí cũng không sợ.