Chương 167: Treo Chuông
Công nhân vừa chạy khỏi cái chết sợ đến vỡ mật, kiên quyết không muốn làm tiếp nữa, những công nhân khác nhìn thấy nhiều người chết như vậy có thể không sợ sao? Mặc dù đội trưởng đội xây dựng nhấn mạnh tất cả những chuyện này chỉ là sự cố và ảo giác, nhưng đám công nhân cũng không ngu - kiếm tiền là tốt, nhưng cũng phải còn mạng để tiêu chứ!
Người địa phương thi nhau đồn đại chỗ này là địa phận của thành hoàng gia, dám động vào những thứ kia chẳng khác gì chọc giận thành hoàng gia, chắc chắn sẽ phái âm binh tới trừng trị đám công nhân này rồi.
Chuyện này vô cùng nổi tiếng trong giới xây dựng, không còn chủ thầu nào dám nhận việc này nữa.
Bây giờ chỉ còn mấy người to gan ở lại đây trông chừng thiết bị, còn công trình coi như đã hoãn lại rồi.
Ta sờ soạng mặt đất, hỏi công nhân kia:
"Có phải màu đất đào trong đường hầm không bình thường không?"
Công nhân kia sửng sốt một lát rồi vội vàng nói:
"Tiểu tiên sinh, ngươi đúng là thần - đất đào lên đỏ như máu tươi, chẳng khác gì đào được máu cả!"
Trình Tinh Hà nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt:
"Đất chu sa dương huyết?"
Đất chu sa dương huyết chứng tỏ đồ đại hung bên dưới đã rất mạnh rồi.
Xem ra dưới đất đúng là có gì đó thật - đám người Hàn Đống Lương lại bỏ qua một cục thịt béo thế này, xem ra là vì không dám quản.
Trình Tinh Hà quay lại muốn trở về xe:
"Tiểu ca, chúng ta về thôi, treo chuông câm cũng không chết được."
Ngươi đúng là nhà nghệ thuật đánh trống lùi số một quốc gia.
Ta nói không được, để người ta dẫm lên mặt mũi như vậy còn khó chịu hơn là chết.
Ta cầm nắm đất suy nghĩ, hành lang âm binh...Chẳng lẽ chỗ này thật sự có thành hoàng gia gì đó sao?
Lúc này sắc trời đã tối đen, chắc hẳn ngày mai cung thiên di của Gà Ác Bạch Phượng sẽ hết trở ngại, nếu hắn giải quyết được chuyện ở đập nước Cửu Khúc trước, có lẽ ta sẽ phải treo chuông câm cả đời.
Lúc này trời đã tối, ta bôi dầu nhiên tê lên mệnh đăng, sau đó đi vào đường hầm kia.
Sau lưng truyền đến những tiếng bước chân vội vã và tiếng mắng cắn răng nghiến lợi:
"Tổ tông nhà chúng ta đã tạo nghiệt gì mà lại khiến ta gặp được bên B như ngươi chứ!"
Ta quay đầu ngoắc tay với Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà oai phong lẫm liệt đặt tay hắn lên tay ta:
"Con trai ngoan, còn biết cầm tay ba thì sẽ không sợ."
"Cút, ta bảo ngươi lấy đống móng gà cổ vịt kia ra đây."
"Cũng đúng, có thể làm quỷ no trên đường hoàng tuyền."
Bây giờ ngươi không chỉ có mắt âm dương mà còn có miệng quạ đen nữa rồi?
Ta mở đống túi đựng ra, mùi thịt và gia vị lập tức tràn ngập - túi nào mà đựng sản phẩm ba không thì thứ mùi đó càng nặng hơn.
Ta giơ đống thịt kia lên qua quơ.
Trình Tinh Hà ở bên cạnh vừa nhả xương cổ vịt vừa tỏ vẻ không thể tưởng tượng được:
"Tiểu ca, quê quán của ngươi là núi Trường Bạch sao? Còn biết nhảy đại thần?"
"Ngươi thì biết cái gì. Ta muốn dụ đám chó thành hoàng kia ra - ta cũng muốn nhìn xem thành hoàng gia của nơi này trông như thế nào."
Từ câu chuyện của công nhân kia, ta đã hiểu được ban đầu đám chó bị đầu heo dẫn tới, sau đó Ngô lão tứ nấu thịt cũng thu hút đám chó, chúng ta mang theo đống đồ ăn nặng mùi này, chắc chắn đám chó thành hoàng kia cũng sẽ đi ra.
Kết quả ta quơ quơ nửa ngày, một cái lông chó cũng không thấy chứ đừng nói là chó, khiến ta vô cùng khó xử.
Trình Tinh Hà vừa ăn vừa lướt điện thoại, lại có vẻ rất vui:
"Ngươi nhìn này ngươi nhìn này."
Ta quay sang nhìn, hắn đang xem một video livestream, nhân vật chính trong đó - lại là Gà Ác Bạch Phượng.
Hóa ra Gà Ác Bạch Phượng bị chặn ở trên cầu Huệ Tân, vì đám fans não tàn kia thuê xe bám theo lại gặp sự cố, cộng thêm chất lượng cầu Huệ Tân cũng chẳng ra đâu, cho nên hắn đang bị kẹt ở bên trong.
Bây giờ đám fans não tàn vẫn còn livestream và hò hét, nói Gà Ác Bạch Phượng bị thương cũng rất đẹp trai, muốn rụng trứng vì hắn bla bla.
Ta thấy trên đầu Gà Ác Bạch Phượng quấn một lớp băng vải trông y như cái bình màu trắng. Hắn đang mắng đám fans não tàn, bình luận bên dưới chia thành hai phe, có người nói nhân vật công chúng lại mắng người hâm mộ, đúng là quá kiêu ngạo, còn có người nói dáng vẻ ngang ngược của hắn cực kỳ giống tình yêu, đúng là hạnh phúc.
Như vậy cũng tốt, đám fans não tàn cứ quay chụp toàn bộ thế này, ta sẽ có thể nhìn thấy hết tình hình bên hắn, cũng không sợ hắn ăn gian.
Đúng lúc này, ta phát hiện Trình Tinh Hà đã không còn cười nữa mà cứ nhìn ta chằm chằm, còn chớp mắt thật mạnh với ta.
Ta nghĩ mắt hắn dính cát, đang muốn hỏi có cần ta thổi giúp không, lại đột nhiên cảm thấy không đúng - giống như có một luồng khí lạnh đang thổi vào sau gáy ta.
Trong lòng ta lập tức trầm xuống, đậu má, sau lưng ta...hình như có cái gì đó.