Chương 169: Mất Tích
Ta nhanh chóng lui về phía sau, cả người đầm đìa mồ hôi - con chó này không hổ là đầu đàn, động tác nhuần nhuyễn như vậy hiển nhiên đã làm không biết bao nhiêu lần, chỉ cần ta chậm hơn chút thôi là đã bị cắn thủng cổ họng rồi.
Vương giả chính là vương giả.
Đúng lúc này, ta chợt nghe thấy một tiếng huýt gió.
Âm thanh vô cùng thê lương, ta vừa nghĩ vậy, lập tức thầm nói hỏng rồi.
Dựa theo lời của ông chủ tiệm bán đồ cổ, đây là còi chó - chủ nhân của đám chó này đang ra lệnh cho chúng!
Xem ra không chỉ có chó, đám âm binh cũng đã bị chúng ta dụ tới rồi!
Trình Tinh Hà cũng nghe thấy, liền quay sang ta kêu thảm thiết:
"Tiểu ca, hộ giá, ta không trụ nổi nữa!"
Cùng lúc đó, con chó đầu đàn kia nghe thấy tiếng còi thì lập tức vô cùng sung sức, hiển nhiên là nghe được chỉ thị, đột nhiên lao về phía ta!
Ta gập eo ra phía sau để né tránh, con chó kia vồ hụt, lướt qua trên người ta. Ta bỗng để ý thấy trên bụng nó không có thứ đồ màu đen kia bảo vệ.
Điểm yếu.
Sao ta có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức vung kiếm lên, con chó kia bị chém đứt đôi bụng, biến thành hai nửa rơi xuống đất.
Sát khí của Thất Tinh Long Tuyền không nhỏ, chỗ vết chém của con chó kia còn đang kêu xèo xèo.
Những con chó khác thấy vậy, không đoái hoài tới việc đuổi theo Trình Tinh Hà nữa, mà đều quay lại xem con đầu đàn.
Trình Tinh Hà nhân cơ hội này nhảy tới túm lấy ta:
"Đi mau đi mau!"
Ta thì nhìn về phía tiếng huýt sáo.
Trong bóng tối có một người chậm rãi đi ra, người kia cũng mặc áo giáp, sắc mặt lạnh lẽo, trong tay cầm một bộ cung tên, giương cung nhắm về phía chúng ta.
Ta thấy rõ bàn tay đang kéo dây cung là xương trắng.
Nếu bị bắn trúng chắc chắn sẽ be bét máu me. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ta nhặt một hòn đá dưới đất, quẹt chu sa lên rồi ném về phía cái tay giương cung của người kia.
Tay xương của người kia gãy rắc một cái, rơi xuống đất. Hắn bị chúng ta chọc giận, nâng cánh tay cụt lên chỉ về phía chúng ta.
Đám chó còn lại lập tức quay sang nhìn chúng ta, sau đó bổ nhào đến.
Ông nội ngươi.
Lần này thật sự không thể gắng gượng nữa, ta lôi Trình Tinh Hà chạy, vừa chạy vừa liều mạng bôi nhiên tê du lên mệnh đăng.
Âm thanh ồn ào sau lưng như có thiên quân vạn mã, ta và Trình Tinh Hà đều không dám quay đầu nhìn, rất sợ vừa quay đầu lại sẽ bị cắn ngay lập tức.
Cũng không biết chạy được bao lâu, rốt cuộc sau lưng đã yên tĩnh lại, nhưng mà chỗ này có chút kỳ quái, chúng ta chạy lâu như vậy rồi, đáng lẽ ra đã sớm ra khỏi đường hầm mới đúng, nhưng trước mặt vẫn còn đen thui.
Trình Tinh Hà cũng cảm nhận được, vừa ôm ngực thở hổn hển vừa nói:
"Tiểu ca, có phải chúng ta chạy nhầm đường rồi không?"
Không thể nào, cái đường hầm này thẳng tắp, đi kiểu gì cũng ra bên ngoài, muốn chạy sai cũng khó.
Chẳng lẽ...đụng phải quỷ đập tường, nhốt chúng ta ở bên trong?
Ta nháy mắt với Trình Tinh Hà:
"Tiểu đi."
Nếu gặp phải quỷ đập tường, hoặc là chửi đổng hoặc là tiểu tiện, nước tiểu của đồng nam sẽ có hiệu quả cao nhất.
Trình Tinh Hà bĩu môi:
"Ngươi là đồng nam, ngươi tới trước."
"Ta đâu phải, ta thấy ngươi mới giống."
Trình Tinh Hà không thừa nhận, muốn kéo khóa quần ta, lại bị ta đá văng ra. Đúng lúc này một tiếng ho khan bỗng vang lên sau lưng chúng ta.
Ta và Trình Tinh Hà sợ đến mức suýt nữa tiểu ra quần, quay đầu nhìn lại là một ông lão.
Ông lão này ăn mặc theo kiểu địa phương, trong tay cầm một cái đèn bão, một tay để trước miệng hổn hển nói:
"Hai ngươi từ đâu tới, tới nơi này làm gì?"
Hình như giọng của ông lão này có vấn đề, nghe như bị lọt gió vậy.
Trình Tinh Hà như nhìn thấy cứu tinh, liền vội vàng nói:
"Ông à, chúng ta bị lạc đường, làm ơn cho hỏi đây là đâu?"
Ông lão kia chốc chốc lại ho khan:
"Kênh đào Lâm Gia."
Đúng là người địa phương rồi, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi đường ông lão.
Ông lão quay lại dẫn đường cho chúng ta, vừa đi vừa nói:
"Gần đây có chuyện gì mà mấy người vùng khác như các ngươi còn đến đây nhiều hơn cả chúng ta, lần trước cũng có ba thanh niên bị lạc đường, may mà có ta dẫn đường cho, haiz, cũng không biết muốn làm gì."
Hắn đang nói đến mấy bloger đến đây quay video?
Còn nói họ mất tích, xem ra là được ông lão này dẫn ra ngoài.
Ông lão nói tiếp:
"Đã trễ thế này rồi, ta dẫn các ngươi đi nghỉ chân một chút, trời sáng rồi đi tiếp, nếu không sợ là sẽ gặp phải thứ không tốt."
Ông lão có ý tốt, nhưng chúng ta lại tới vì mấy thứ không tốt đó, ta đang định từ chối, đột nhiên thấy trước mắt sáng tỏ thông suốt, đúng là đã đi ra ngoài. Bên ngoài có một căn nhà rất lớn, ông lão dẫn chúng ta đi vào trong.