Chương 170: Quỷ Đập Tường
Trình Tinh Hà còn rất vui vẻ, bảo ta đừng quan tâm đến cái chuông câm kia nữa, ngủ một giấc rồi ngày mai trở về, đám chó kia nhiều quá không đối phó được.
Ta lại có chút khó hiểu, nhìn qua chỗ này giống cửa vào đường hầm như đúc, nhưng ta nhớ rất rõ ràng, gần miệng đường hầm căn bản không có căn nhà nào cả.
Chẳng lẽ đây là một cái cửa ra khác?
Ông lão dẫn chúng ta vào trong, ta để ý dưới chân, trong lòng càng nghi ngờ - cái nhà này lại không có ngưỡng cửa.
Không thích hợp!
Lúc này Trình Tinh Hà bỗng nhiên túm lấy ta, nháy mắt với ta tỏ ý ông lão này không đúng.
Ta sửng sốt, còn chưa kịp hỏi, Trình Tinh Hà đã mở miệng:
"Ông à, không biết ông tên là gì?"
Ông lão đáp:
"Hỏi cái này làm gì, ngươi định đưa cờ trao thưởng cho ta hả?"
Trình Tinh Hà cười một tiếng:
"Ngài làm chuyện tốt, dù sao cũng phải để lại tên chứ, chúng ta cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, sau khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ báo đáp."
Ông lão kia lại ho khan, sau đó mới chậm rãi nói:
"Báo đáp cái gì, ta tên là Ngô lão tứ."
Ngô lão tứ...Sao cái tên này lại quen vậy?
Sau khi ta nhớ ra, bỗng nhiên sởn hết cả gai ốc.
Ông lão độc thân đuổi theo đám chó rồi mất tích, chỉ để lại một đôi giày cũng tên là Ngô lão tứ.
…
Ta cúi đầu nhìn, dưới ánh đèn u ám, hắn thật sự đi chân trần.
Khó trách căn nhà này không có ngưỡng cửa - nhà vàng mã cho người chết ở cũng đâu có dán ngưỡng cửa!
Nhìn qua căn nhà này vô cùng rộng lớn, đồng thời cũng cực kì yên tĩnh - dù Ngô lão tứ đang đi đường, nhưng căn bản không phát ra tiếng bước chân.
Trình Tinh Hà cũng cảm nhận được, liền kéo ta ra ngoài, dùng khẩu hình nói:
"Quỷ đập tường."
Cái gọi là quỷ đập tường chính là đi nhầm đường âm dương, đến thế giới của người chết.
Ông chủ cửa hàng vàng bạc bên cạnh đã từng gặp quỷ đập tường.
Tiết thanh minh lần đó hắn đi viếng mộ tổ tiên, nhưng ba ngày rồi vẫn chưa về, vợ hắn liền khóc sướt mướt nhờ ông cụ đi tìm hắn, nói tìm ở đâu cũng không thấy, chỉ mơ thấy hắn đang quanh quẩn bên một gốc cây đại thụ, sợ rằng bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy, cầu xinh ông cậu ba mau cứu hắn.
Ông cụ xem hình của bà chủ tiệm vàng, trong lòng đã nghĩ ra gì đó, liền dẫn râu quai nón bán malatang và Tiểu Vượng bán đầu heo (hai người này một người tuổi rồng một người tuổi hổ, được gọi là Trương Long Triệu Hổ trong khu bán hàng) đến nghĩ trang nhà họ.
Ta cũng đi theo, gia đình ông chủ tiệm vàng không đông người lắm, nghĩa địa không lớn, nhìn qua không thấy một bóng người. Chỉ có một cây đại thụ, nhưng dưới gốc cây lại không có gì.
Ông cụ bảo râu quai nón và Tiểu Vượng lần lượt đứng hai bên cây đại thụ, cùng nhau hô to:
"Ngô Hữu Tài! Về nhà ăn cơm! Ngô Hữu Tài, về nhà ăn cơm!"
Sau đó cứ như có ảo thuật vậy, ông chủ tiệm vàng bỗng nhiên đi ra từ sau cái cây, bà chủ tiệm vàng ôm chầm lấy hắn khóc lóc nói bị ngươi dọa sợ chết.
Hóa ra lúc ông chủ tiệm vàng ra thăm mộ có nhìn thấy một sợi dây chuyền vàng treo trên cây, hắn vô cùng vui vẻ, liền muốn lấy xuống, nhưng làm kiểu gì cũng không với không tới, nôn nóng đến mức dậm chân, sau đó không còn cách nào khác đành phải quay về, nhưng hắn làm thế nào cũng không đi vượt qua cái cây được, lúc đang gấp gáp thì nghe thấy có người gọi hắn, hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy râu quai nón và Tiểu Vượng.
Ông cụ bảo người ta đào gốc cây kia lên, thấy bên dưới chôn một người phụ nữ đã thành xương trắng, rễ cây xuyên qua thi thể quấn rất chặt, nhưng dây chuyền vàng trên cổ còn đang sáng lấp lánh.
Ông cụ nói đây là quỷ chết yểu muốn tìm thế thân! Nếu tới muộn có khi người bị chôn dưới gốc cây sẽ là hắn.
Bây giờ chúng ta cũng đang ở trong tình huống giống như ông chủ tiệm vàng, gặp phải quỷ đập tường, cho dù người ngoài có đi lướt qua vai chúng ta cũng không tìm được.
Ngô lão tứ và mấy blogger kia cũng biến mất như vậy - hắn tới kéo hai chúng ta làm thế thân.
Dù Trình Tinh Hà đã quen nhìn người chết, nhưng đây là lần đầu vào hang ổ của người chết, hắn khẩn trương muốn lấy cổ vịt ra ăn để an ủi mình, nhưng lại nghĩ cổ vịt có thể thu hút đám chó kia tới, hắn lại yên lặng cất đi.
Lúc này, ta lại phát hiện Ngô lão tứ nhếch khóe miệng một cái giống như đang cười gian.
Mà ta cũng đã hiểu được lí do tại sao hắn lại phải quấn khăn quanh cổ rồi - chắc là muốn che lỗ thủng to trên cổ họng.
Ta cảnh giác hỏi:
"Ông à, xin hỏi đây là nhà ai? Nhà của ngài?"
"Nói đùa."
Ngô lão tứ nói:
"Ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy? Đây là nhà của thành hoàng gia, thành hoàng phủ."
Đậu má, thật sự là phủ đệ của thành hoàng gia?
Nhưng dù sao thành hoàng gia cũng là thần linh, sao có thể hại chết nhiều người như vậy chứ?
Nhưng mà... Cũng chỉ có thành hoàng gia mới có thể điều động được nhiều âm binh như vậy.
Ta lại hỏi tiếp:
"Vậy bây giờ chúng ta đang..."
Ngô lão tứ kia càng cười vui vẻ hơn:
"Ta dẫn các ngươi..."
Nhưng vừa nói đến đây, chúng ta bỗng nghe được những tiếng nhạc cổ xưa. Hắn lập tức biến sắc, không đoái hoài đến việc che cổ họng nữa mà ấn ta và Trình Tinh Hà quỳ xuống với hắn.