Chương 171: Hồng Phấn Khô Lâu
Dường như có rất nhiều người đi qua trước mặt, ta nhìn thấy vô số cái chân - nhưng đều không có bóng.
Đúng lúc này, một giọng nữ cao quý bỗng nhiên vang lên ở đỉnh đầu:
"Người mới tới là ai?"
Ta ngẩng đầu lên nhìn, là một người phụ nữ trông rất quý phái đang ngồi trên một chiếc xe kéo, mặc lăng la tơ lụa vô cùng chói mắt.
Người phụ nữ kia trông chưa tới bốn mươi, trên đầu đeo đầy châu báu, khí chất cao quý, bên cạnh còn có rất nhiều cô nương khác vây quanh, khiến ta cảm giác mình vừa chuyển kiếp vào Truyền kỳ Võ đầu to trong ti vi.
Những cô nương kia đều chỉ mặc đồ lụa mỏng, làm nổi bật lên vóc người lồi lõm đẹp đẽ, đúng là giống như một bức tranh vậy.
Ta còn chưa xem đủ, Trình Tinh Hà ở bên cạnh đã huých ta:
"Hồng phấn khô lâu, hồng phấn khô lâu."
Ta vội lấy lại tinh thần, đồng thời yên lặng sờ ngón trỏ phải của mình - Tiêu Tương không trị ta, ta cảm thấy không quen lắm.
Mà Ngô lão tứ vội hành lễ với người phụ nữ kia, nói họ từ phía trên xông vào, đang muốn dẫn ra phía sau.
Người đàn bà kia híp đôi mắt phượng nhìn chằm chằm ta và Trình Tinh Hà, nhất là sau khi nhìn chằm chằm ta, nàng bỗng nhíu mày lại, vẻ mặt không tưởng tượng nổi:
"Tiểu ca này trông rất quen, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?"
Sao ta có thể từng gặp ngươi được?
Nhưng có vẻ người phụ nữ này là thủ lĩnh ở đây, biết rõ lai lịch của nàng không phải sẽ giải quyết được chuyện này sao?
Ta phải giải quyết xong chuyện ở đây trước khi Gà Ác Bạch Phượng đến đập nước Cửu Khúc.
Vì vậy ta liền qua loa lấy lệ nói ta có khuôn mặt quần chúng, thường xuyên có người nói nhìn ta rất quen.
Sự cảnh giác trong mắt người phụ nữ kia mới giảm xuống, lẩm bẩm nói:
"Rất giống..."
Gì, chẳng lẽ nàng thật sự từng nhìn thấy người trông giống ta?
Ta còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ kia đã chuyển ánh mắt đi, nói:
"Mời khách quý lên chỗ ta ngồi."
Ngô lão tứ không ngờ được:
"Thành hoàng nương nương, chuyện này... sợ rằng không hợp quy củ..."
Thành hoàng nương nương? Đậu má, thật hay giả?
Mà người đàn bà kia lại híp đôi mắt phượng, ánh mắt lạnh lẽo:
"Ta cần ngươi dạy sao?"
Khí thế đó, không giận tự uy!
Ngô lão tứ nghe vậy thì sợ đến mức nằm rạp ra đất cầu xin tha thứ, người phụ nữ kia phất phất tay, một đôi tay không biết chui ra từ đâu kéo Ngô lão tứ đi, ta cũng không thấy rõ hắn bị kéo đến chỗ nào.
Một đôi tay trắng như ngó sen, treo vòng vàng đỡ ta lên:
"Dậy đi, ta đưa khách quý đi gặp một người."
Gì?
Ta không thể ngờ được mình đến đây lại thành khách quý?
Trình Tinh Hà cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn ta, tuy vô cùng khó hiểu nhưng vẫn vội theo sau.
Người phụ nữ kia dẫn ta vào một đại điện rất lớn, bày một bàn sơn hào hải vị ra trước mặt ta.
Mặt ngoài thì ta cầm lên ăn, nhưng thật ra lại đang âm thầm nhìn đống đồ sứ kia - tất cả đều là Ta ngoài mặt cầm tới ăn uống, nhưng thật ra là nhìn một chút kia đồ sứ, nhìn một cái không sao - tất cả đều là quan sứ.
Có vẻ người phụ nữ này thật sự có địa vị.
Trình Tinh Hà rất muốn ăn, đáng tiếc hắn không dám - ai biết đồ ở chỗ này là cái gì biến thành.
Vì vậy ta liền nói xa nói gần, hỏi thăm xem nàng là người nào?
Nàng khẽ mỉm cười, nói ngươi cũng nghe thấy rồi, người ta gọi ta là thành hoàng nương nương.
Không muốn nói?
Ta liền nhìn khí cho nàng - ta từ chưa thấy loại người chết này bao giờ!
Người chết bình thường có mạnh hơn nữa cũng chỉ là hắc lệ quỷ, lợi hại hơn chút là hồng sát quỷ, nhưng cả người "thành hoàng nương nương" này lại có khí màu tím nhàn nhạt.
Khí màu tím tượng trưng cho sự tôn quý, xem ra khi còn sống nàng được sắc phong, có khi là thành hoàng nương nương thật!
Loại người này sau khi chết cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt của người chết, khó trách có thể chỉ huy nhiều âm binh như vậy!
Trong lòng ta đã hiểu ra - dưới đất thôn thiên là mộ lớn của một quý nhân, sợ rằng còn là một cụm lăng mộ, đám chó và âm binh kia đều được chôn theo "thành hoàng nương nương" này.
Nhưng đất thôn thiên dữ như vậy, sát khí của những người chết này lại nặng, cũng được coi như chiếm núi làm vua, khó trách lại không cho công trình đường hầm tiếp tục!
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Có biết Hải Hôn Hầu thời xưa, còn cả Mã Vương Đôi lâu đời hơn nữa không? Nếu chúng ta nếu có thể còn sống đi ra ngoài, sợ rằng sẽ giàu to!"
Đúng lúc này, một người đi từ ngoài vào.
Thành hoàng nương nương thấy vậy thì lập tức gọi:
"Ngươi đã trở lại, mau tới gặp khách quý..."
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của thành hoàng nương nương lại biến đổi thành vô cùng giận dữ:
"Con ta, ai làm tay ngươi bị thương vậy!"
Ta quay đầu nhìn lại, người đi vào là một công tử trẻ tuổi trông rất tuấn tú, nhưng trên bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn lại đầm đìa máu tươi, gãy mất hai ngón tay.