Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 172 - Chương 172 - Hiểu Lầm

Chương 172 - Hiểu Lầm
Chương 172 - Hiểu Lầm

Chương 172: Hiểu Lầm

Công tử đó vô cùng căm hận nói:

"Hôm nay ta đi săn, thấy hai người sống vốn định mang về, không biết sao người sống kia lại rất hung dữ, đập gãy tay con trai - sau này con trai khó giương cung lắp tên rồi! Xin mẹ làm chủ!"

Thành hoàng nương nương tức giận đến mức cả người run rẩy:

"Tìm hai người sống kia, rút gân lột da để xả giận cho con trai ta!"

Nhưng lúc này ta chợt nhận ra trên tay công tử kia có vết chu sa nhàn nhạt - mẹ nó, đây là người đứng sau đám chó thành hoàng mà ta cầm đá đập sao?

Sao lại oan gia ngõ hẹp như vậy!

Mà lúc này, công tử đó cũng nhìn sang phía chúng ta:

"Họ là..."

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi:

"Chính là hai người sống này!"

Trình Tinh Hà kéo tay ta lại:

"Anh hai, chẳng phải ngươi rất giỏi ghi nhớ phương hướng à? Chạy thôi!"

Ngươi nói nghe thật dễ dàng. Đúng là ta rất giỏi ghi nhớ phương hướng nhưng đây là thế giới của người chết, vốn phương hướng không giống như dương gian, vào trong là mê cung, hoàn toàn không biết lối ra ở đâu. Nếu có bản lĩnh kia, ta còn bị quỷ đả tường của Ngô lão tứ vây khốn à?

Hơn nữa, dù ta nhớ được đường ra...Bây giờ, không biết vô số người xuất hiện từ đâu đã lắc lư vây chặt quanh chúng ta, chúng ta không xông ra được.

Quy mô này không ít hơn tượng binh mã!

Một hàng mồ hôi lạnh chảy theo xương sống ta.

Còn Thành Hoàng Nương Nương nghe thấy thế thì bỗng đứng dậy, nhìn chúng ta chằm chằm:

"Khách quý, lời này của con ta là thật à?"

Ta nhận ra ánh mắt của Thành Hoàng Nương Nương này rất u ám.

Hiển nhiên vị công tử ca này sống an nhàn sung sướng đã quen, một tay đánh nát mũi tên bắn tới trước mặt ta, nổi giận đùng đùng nói:

"Đừng hỏi nữa, chẳng lẽ ta nói xấu cho hắn à? Ngươi phá hỏng hai ngón tay của ta, ta muốn hai cái mạng của ngươi! Người đâu, phanh thây hai người này cho ta!"

Ta cảm nhận được lời này vừa dứt thì bàn tay đang siết chặt tay tay của Trình Tinh Hà lập tức toát mồ hôi lạnh:

"Tiểu ca ca, hắn ta nói là phanh thây hả?"

Vậy chắc chắn là như thế.

Cái gọi là phanh thây là một loại cực hình thời cổ đại, nghĩa là xé nát tứ chi.

Phanh thây nhẹ nhàng là ngũ mã phanh thây, phanh thây nặng là lăng trì xử tử...Cắt nát máu thịt của người ta, bắt đầu từ đầu ngón chân, cắt từng miếng da thịt, chém nát tứ chi. Nghe nói cao thủ hành hình mãi tới khi cắt tới trái tim thì người ta vẫn còn sống. Mãi cho tới khi cắt tới trái tim, cuối cùng người ta nhận hết tra tấn xong, một đao xuyên qua cổ họng.

Mấy năm trước xem thời sự thấy có khai quật được một mộ cổ có xương người nát vụn, Lão Đầu Nhi vừa nhìn đã nói đây là phạm nhân tử hình bằng phanh thây.

Lúc đó ta còn thầm nhủ sao băm người ta như nhân sủi cảo thế. Nào ngờ bây giờ người ta muốn lấy ta làm nhân bánh sủi cảo rồi!

Ta lập tức nói:

"Thành Hoàng Nương Nương, ở đây có sự hiểu lầm..."

"Hiểu lầm cái gì mà khiến ngươi làm tàn tứ chi của ta?"

Công tử ca kia quát to một tiếng. Ta chỉ nghe thấy một tiếng chó sủa trầm thấp, dưới một ánh ma trơi màu xanh, hằng hà hàm răng chó mảnh nhỏ xuất hiện như nước thủy triều, tru lên cắn xe về phía ta và Trình Tinh Hà.

Đàn chó này không khác gì một cơn mưa rơi xuống. Ta dùng một tay kéo Trình Tinh Hà ra sau người, tay còn lại rút Thất Tinh Long Tuyền ra, đồng thời vận hết toàn bộ hành khí...khí tức như cá...chảy vào Thất Tinh Long Tuyền.

Đúng lúc đó ta bỗng phát hiện đá khảm trên Thất Tinh Long Tuyền bỗng sáng lên trong phút chốc.

Chỉ trong khoảnh khắc như thế, ta cũng tưởng là mình nhìn lầm rồi nhưng dường như Thất Tinh Long Tuyền cảm nhận được chủ nhân gặp nạn, một dòng sát khí mạnh mẽ cao vút tầng mây bổ về phía những hàm răng chó mảnh nhỏ kia.

Chỉ nghe "cạch" một tiếng, ta cảm nhận được kiếm khí vô cùng trơn trượt bổ tới, ta nghe thấy tiếng vật cứng vỡ vụn tập thể.

Ngẩng đầu nhìn lên, chính ta cũng lấy làm kinh hãi, vậy mà mấy con chó mặc áo giáp đầy năng nanh kia lại bị ta chém thẳng thành hai nửa, rơi lả tả xuống đất.

Nói cũng lạ, lúc trước ta từng dùng Thất Tinh Long Tuyền chém chúng nhưng ngay cả áo giáp trên người chúng cũng không chém vỡ được. Bây giờ là tình huống gì? Chẳng lẽ đã kích phát được tiềm năng của ta?

Trình Tinh Hà vừa thấy thế thì bỗng hưng phấn nhấc cái đầu ra khỏi vai ta:

"Tiểu ca ca, thật không ngờ ngươi còn giấu chiêu lớn! Nhanh, chém thêm mấy cái nữa, có bản lĩnh này thì tiêu diệt hết bầy chó trong mộ này cũng không phải là việc khó!"

Ta lập tức nhận được sự ủng hộ, còn công tử ca vừa thấy chó yêu của mình bị ngũ mã phanh thây, giận tới khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo như tranh sơn dầu của Picasso vậy, nắm chặt tay la lớn:

"Ngự vệ đâu!"

"Có!"

Một làn tiếng nói đinh tai nhức óc như tiếng thủy triều, đạt tới cảnh giới khí thế trước khi đại quân dến, sau những tiếng nói này là một tràng tiếng bước chân chỉnh tề, tất cả "tượng binh mã" đi ra hết.

Bình Luận (0)
Comment