Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 173 - Chương 173 - Tiễn Người Một Đoạn

Chương 173 - Tiễn Người Một Đoạn
Chương 173 - Tiễn Người Một Đoạn

Chương 173: Tiễn Người Một Đoạn

Da đầu ta gần như nổ tung, số lượng âm binh trên hành lang này...Quả thực là hoành tráng.

Bọn chúng chỉnh tề nhào về phía ta không chút chần chừ.

Ta vội giơ Thất Tinh Long Tuyền, định dùng hết sức lực như vừa nãy nhưng nói cũng kỳ lạ, đá quý trên Thất Tinh Long Tuyền không tỏa sáng lần nữa. Tuy lần này có thêm hành khí nhưng vốn không có uy lực như trước chứ đừng nói vừa nãy ta còn bị sát khí của họ bắn cho lảo đảo một cái.

Trình Tinh Hà cuống cuồng:

"Ngươi khách sáo cái gì? Chiêu lớn đâu?"

Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Bây giờ ta mới là Hoàng giai tam phẩm, hành khí không ổn định, nhát bổ xuống với đám chó hàm răng mảnh nhỏ kia là gặp may!

Trong khoảnh khắc chần chừ đó, đám âm binh đổ sập xuống như tường thành vây quanh chúng ta, mấy sợi dây thừng vung ra từ chỗ nào đó, trói Trình Tinh Hà và ta thành hai chữ "Đại".

"Xong rồi..."

Giọng Trình Tinh Hà run rẩy:

"Trói thành tư thế làm thịt heo này, lát nữa sẽ động dao..."

Còn Thành Hoàng Nương Nương đã đi tới đối diện, gằn giọng hỏi:

"Ta hỏi ngươi lần nữa, vì cớ gì chặt đứt hai ngón tay của con ta? Con ta võ có thể giương cung, văn có thể bút pháp thần kỳ đan thanh nhưng vì ngươi..."

Thành Hoàng Nương Nương nhìn ngón tay con trai nàng ta, hận tới ngứa răng:

"Ngươi nên cho ta một câu trả lời hợp lý, ta sẽ giữ ngươi toàn thây."

Ý ngươi là thế nào cũng sẽ hại chết ta?

Trình Tinh Hà dốc sức nháy mắt ra hiệu cho ta để ta nói dễ nghe chút, cầu xin được tha thứ.

Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, sống mũi vị công tử ca kia cao ngất, mắt giấu ánh sáng hung ác, rất rõ ràng là người tàn nhẫn độc ác, thứ đồ không hề nhân từ. Dù nịnh hót lấy lòng với họ, ngoài cho họ thêm cảm giác ưu việt của kẻ chinh phục và xem thường chúng ta thì hoàn toàn không có bất cứ sự giúp đỡ nào với chúng ta.

Thay vì trước khi chết còn để người ta trêu đùa như thằng hề thì thà coi là đại trượng phu còn hơn.

Vậy nên ta lớn tiếng nói:

"Các ngươi mang theo tước phong, không biết tạo phúc cho dân chúng còn tác oai tác quái, chiếm đất giết người, ta làm ngươi bị thương thì làm sao? Đó là ngươi đáng đời, có bản lĩnh thì ngươi thả ta ra, ta còn có thể đánh ngươi bị thương lần nữa!"

"Ngươi..."

Có lẽ vị công tử ca kia từ sinh ra đến chết đều là địa vị tôn quý, nào từng nghe những lời như thế, ánh sáng lạnh lóe lên trong tay, không biết một thanh đao nhỏ lộ ra từ lúc nào.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười tà nghiêm nghị:

"Nếu đã như thế, bổn công tử tự mình tiễn ngươi một đoạn đường."

Dứt lời, con dao găm kia đè về phía tay phải của ta.

Ta cắn chặt răng, lòng thầm nhủ chết thì chết...Nhưng có lỗi với Trình Tinh Hà, làm hại hắn cũng phải tuẫn táng theo ta.

Nhưng không ngờ, đúng lúc ánh sáng lạnh dồn đến cổ tay ta, chỉ nghe "keng" một tiếng, thanh đao nhỏ kia vậy mà lại bị chặt đứt.

Là bị một thứ gì đó chặt đứt!

Ta mở choàng mắt ra thì thấy thanh đao gãy kề vào trên cổ tay ta, chỉ thiếu một ly nữa là đâm xuống rồi.

Cùng lúc đó, ta cảm thấy bầu không khí không bình thường...mẹ kiếp, những người xung quanh sao giữ im lặng quỳ xuống hết thế? Kể cả Thành Hoàng Nương Nương kia và công tử ca với vẻ mặt không cam lòng!

Ta ngoảnh lại nhìn lên trên, thấy một nam nhân trung niên mặc gấm góc toàn thân xuất hiện trước mặt ta, đôi mắt phượng không giận tự uy quét về phía Thành Hoàng Nương Nương và vị công tử ca.

Nam nhân này mặt mũi vuông vức, râu rậm mặt tím, toàn thân rản ra uy vũ trang nghiêm, cung tiền tài, cung phúc đức, cung thiên di toàn là cao ngất trước nay chưa từng có. Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy khuôn mặt và tướng mạo quý như vậy!

Hơn nữa, quanh thân tràn đầy tử khí...da gà toàn thân ta dựng đứng. Đây là một vị phong hầu bái tướng, cực nhân thần chết đi!! Nếu chuyển đổi vị trí của hắn thành người hiện đại vậy gần như ngày này cũng có thể nhìn thấy trên sóng truyền hình!

Thì ra những âm binh này, người tuẫn táng và người nhà đều thuộc về hắn. Hắn mới là chủ nhân chân chính của ngôi mộ quý nhân này, "gia Thành Hoàng" trong lời Ngô lão tứ!

Có điều có một chuyện, tuy hắn quý không thể nói, chỉ có cung bảo thọ là lõm xuống, điều này chứng tỏ lúc còn sống hắn là chết oan chết uổng.

Không riêng gì ta, Trình Tinh Hà cũng nhìn tới ngẩn ra...Dù không phải người xem tướng, gặp được sự tồn tại khí độ như thế này cũng không thể không bị khuất phục.

Đầu ta nhanh chóng xoay vòng, quý nhân chân chính cản trở vị công tử ca kia lấy mạng ta chẳng lẽ là một người tốt phân biệt được đúng sai?

Vậy thì tốt quá, dựa vào Văn tiên sinh đặc biệt nói khéo như rót như ta đây, lấy tình để cảm động, lấy lỹ lẽ nói rõ với hắn có lẽ ta và Trình Tinh Hà có thể còn sống ra ngoài thật.

Bình Luận (0)
Comment