Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 174 - Chương 174 - Trẻ Con Ngu Ngốc

Chương 174 - Trẻ Con Ngu Ngốc
Chương 174 - Trẻ Con Ngu Ngốc

Chương 174: Trẻ Con Ngu Ngốc

Cho nên ta điên cuồng tìm tòi từ ngữ liên quan tới thâm minh đại nghĩa trong đầu nhưng không chờ ta thiệt trán liên hoa (uốn ba tấc lưỡi) quý nhân kia bỗng quỳ trước mặt ta.

Ta choáng váng một lúc, đây là tình huống gi?

Càng khiến ta không ngờ chính là quý nhân kia chẳng những quỳ xuống với ta mà còn giơ tay hành lễ...Một tay phải nắm lấy ngón tay trái, giơ cao quá đỉnh đầu, dập đầu với ta, trang nghiêm hô:

"Chủ của ta vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lưỡi ta xoắn lại, mắt Trình Tinh Hà gần như trợn lòi ra ngoài.

Ta lập tức phản ứng lại...kết hợp với những gì Thành Hoàng Nương Nương thể hiện lúc trước, dường như ta rất giống với người nào đó. Chín mươi chín phần trăm là "gia Thành Hoàng" này nhận nhầm người.

Vị công tử ca kia vừa nghe thấy thế như không kiềm được, lớn tiếng nói:

"Phụ thân, sao việc này người có thể..."

Thành Hoàng Nương Nương vừa nhìn thấy biểu hiện của con trai mặt thay đổi, vừa định bảo vệ con trai nhưng nàng ta không nhanh như "gia Thành Hoàng" kia. Ta chỉ thấy gia Thành Hoàng giơ một tay áo lên chứ không thấy hắn giơ tay, khuôn mặt vị công tử ca kia lập tức đầm đìa máu tươi, cơ thể cũng nghiêng qua nằm bất động một bên như gặp phải đòn nghiêm trọng.

Mắt Thành Hoàng Nương Nương quýnh lên, khỏi phải nói đau lòng biết bao nhưng vốn nàng ta không dám ngẩng đầu, cũng không dám có chút đối đầu nào với "gia Thành Hoàng" kia.

Trái tim ta lập tức thắt lại. Sát khí của "gia Thành hoàng" kia...Hiển nhiên khi còn sống trên tay dính không biết bao nhiêu mạng người, lại thêm thân phận tôn quý được phong cáo, quả thực là vua giữa ma quỷ!

Ta hoàn toàn không đánh lại!

Trình Tinh Hà dốc sức nháy mắt ra hiệu với ta, khẽ hỏi:

"Tiểu ca ca, ngươi cũng thật đủ khiêm tốn. Ngươi thành chúa ở đây khi nào thế?"

Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai! Không biết là khuôn mặt giống ta, rốt cuộc là nhân vật như thế nào...Nhìn vào quy cách này, ta bỗng có một suy nghĩ to gan. Có lẽ dáng dấp ta rất giống một quốc vương đương nhiệm, chủ tử của "gia Thành Hoàng" này.

Thực ra ta vẫn rất hận người cha khốn nạn kia của ta vì nghe nói khuôn mặt ta rất giống hắn cho nên mẹ ta chưa bao giờ chịu tới thăm ta. Bây giờ nghĩ lại, vậy mà dáng dấp người cha khốn kiếp đó của ta lại có thể không khác với quốc vương lắm, thực sự là cứt chó cũng có thể tỏa sáng.

Còn "gia Thành Hoàng" kia thì rất sợ ta, xin lỗi ta:

"Ấu tử của thần được nuông chiều từ bé nên mới làm tổn hại nhân luân, dĩ hạ phạm thượng, xin chúa của ta giáng tội!"

Lúc này, ta bỗng phát hiện mình có thể động đậy, cúi đầu nhìn thì thấy những sợi dây thừng trên người biến mất từ lúc nào. Trình Tinh Hà cũng vội đứng sau lưng ta, tuy suýt nữa bị dọa tè ra nhưng giả vờ cáo mượn oai hùm rất nhanh.

Bị một người quý không thể nói coi là chủ, ngay cả nằm mơ đời này ta cũng chưa từng mơ thấy. Muốn miêu tả cảm giác là thế nào cũng thật phức tạp, hơi sợ hãi, hơi bất an, thậm chí còn hơi sướng...Y như Monteki trong phim truyền hình vậy.

Đương nhiên, theo như tình tiết trong phim, bây giờ hẳn ta nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi, lấy lý lẽ nói rõ, làm sáng tỏ hiểu lầm của hắn.

Nhưng xảy ra trên người mình ngươi mới có thể biết được, nếu ta làm sáng tỏ thì là gãy từng khúc xương mà chết, còn sẽ dính dáng tới Trình Tinh Hà. Ta có ngu hay là điên rồi mới làm sáng tỏ.

Chuyện như vậy là do chính bản thân hắn nhận lầm chứ không phải ta lừa gạt hắn.

Vậy nên ta hạ quyết tâm, dứt khoát bày ra vẻ hờ hững:

"Không sao, trẻ con ngu ngốc, không tính toán làm gì."

Trình Tinh Hà nhéo tay ta một cái, gật đầu, ý nói phải giấu chân tướng.

"Gia Thành Hoàng" lập tức dập đầu một cái:

"Đa tạ chủ của ta khoan dung!"

Lúc này Thành Hoàng Nương Nương như không nhịn được, kéo gia Thành Hoàng một cái:

"Nhưng vừa rồi thần thiếp tận mắt nhìn thấy tuy mặt mũi hắn giống với chủ của chúng ta nhưng cử chỉ thần vận rõ ràng là..."

Gia Thành Hoàng gạt tay Thành Hoàng Nương Nương ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta:

"Ý kiến đàn bà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn với chủ thượng của ta, vả miệng!"

Tuy đang ở xã hội cũ, phu cương vì phụ, nam nhân nói cái gì thì nữ nhân nhất định phải nghe như thế nhưng dù gì Thành Hoàng Nương Nương cũng là nữ chủ nhân ở đây, vả miệng trước nhiều thuộc hạ của mình như thế, cái vả miệng này không tính là gì, chủ bị làm nhục vì cái này là muốn cái mạng già của người ta...Sau này sao nàng ta có thể khí phách ra lệnh cho thuộc hạ?

Sắc mặt Thành Hoàng Nương Nương lập tức thay đổi, cắn chặt răng, lúc này mới giơ tay đeo vòng vàng lên.

Lúc này công tử ca giãy giụa bò qua, khàn giọng nói:

“Mẫu thân!"

Nhưng hắn có kiêu căng mấy đi nữa, rất rõ ràng cũng không dám có nửa phần mạo phạm với "gia Thành Hoàng".

Ta suy nghĩ, làm quốc quân này chẳng phải đều đề xướng lấy đức thu phục người à? Vì một câu nói mà khiến gia đình thuộc hạ bất ổn có vẻ không hay.

Bình Luận (0)
Comment