Chương 175: Làm Càn
Vậy nên ta mở tôn khẩu:
"Ngươi cũng biết là ý kiến đàn bà thì cần gì phải nổi giận như thế? Thôi đi."
Ta thầm cho diễn xuất tinh xảo này của mình 10.086 lời khen.
Thành Hoàng Nương Nương kia sững sờ như không thể tin được, sau đó trong đôi mắt phượng tràn đầy cảm kích, quỳ luôn xuống đất trước mặt ta:
"Vừa rồi vì khuyển tử của thần thiếp bị thương, miệng không chừng mực. Bây giờ mới biết thực sự là chủ của ta đích thân tới, thần thiếp xin lỗi!"
Vốn công tử ca kia không tin ta là chủ gì, vừa thấy ngay cả mẫu thân cũng quỳ xuống thì cũng hoảng hồn, vội xoay người quỳ xuống, không hống hách như trước kia mà hết sức hối hận.
Giả vờ cũng đã gần xong, ta bắt đầu nói bóng nói gió, đánh tiếng xem rốt cuộc họ là ai.
Vừa hỏi ra mới biết triều đại của họ tên là Cảnh Triêu.
Vậy cũng kỳ lạ, ta biết rõ Đường Tống Nguyên Minh Thanh, có Cảnh Triêu lúc nào?
Có thể thấy gia Thành Hoàng cho mình một vinh quang lớn như thế, ta cũng không định hỏi kỹ...Hỏi kỹ sẽ lòi đuôi, phải dâng mạng.
Mà một gia Thành Hoàng chính là trọng thần của triều Cảnh Triêu, tay nắm binh quyền, địa vị vô cùng cao. Sau này thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, gia Thành Hoàng này xuất chinh vì lãnh thổ, giết vô số quân địch, quân công không kém Bạch Khởi, lập được công lao hiển hách, khoảnh đất này cũng là do gia Thành Hoàng tranh giành được.
Nhưng tiếc là trận chiến lớn kia khiến hắn thân bị thương nặng, thắng được miếng đất này không lâu thì bị thương dẫn tới tử vong.
Ngay lúc đó, quốc vương truy phong cho hắn làm Định Quốc Công, sắp xếp cho hắn thừa kế miếng ruộng đất này, xây dựng cho hắn một ngôi mộ lớn mênh mông để khen ngợi công trận của hắn. Lúc đó xe ngựa chôn theo nhiều vô số kể...Khi còn sống, gia Thành Hoàng này giết không ít quân địch, thi thể quân địch cũng tuẫn táng theo, chính là những âm binh không đếm xuể được kia.
Vợ chồng gia Thành Hoàng tình thâm, hắn vừa chết, phu nhân của hắn cũng bùi ngùi tuẫn táng, mang theo hàng hà vàng bạc châu báu chôn cùng.
Tuy mảnh đất này chứa máu tươi của gia Thành Hoàng nhưng chôn ở đây nhìn có vẻ rất có ý nghĩa nhưng lại là một nơi nuốt người. Chôn ở đây sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn...Ông cụ miệng ngậm ba miếng thịt lúc trước chính là bằng chứng.
Cho nên mấy năm gần đây, thường xuyên có người tận mắt nhìn thấy chó và âm binh của Thành Hoàng ở kênh Lâm gia, tưởng lafnowi này có gia Thành Hoàng, thường xuyên hóa vàng cúng tế, cầu xin "gia Thành Hoàng" phù hộ.
Những người chết như họ vốn vừa quý vừa hung ác, lại thêm được dân bản xứ hương khói nên càng lớn mạnh, coi dân bản xử như con dân trên đất phong của mình nên cũng tự xưng là Thành Hoàng luôn.
Ta nói sao họ lại đả thương người...Thành Hoàng chính thống là thần phụ mẫu của bổn địa, trông coi sinh tử âm dương, chỉ tính toán công đức, quyết định phúc họa, hoàn toàn không thể tùy tiện giết người, luật pháp vô cùng nghiêm khắc.
Những người như họ tuy được phong tước cao quý nhưng không thể quản lý sinh tử của người dân trong vùng, cùng lắm chỉ coi như một "Thành Hoàng hoang".
Mà bây giờ người sống trên mặt đất muốn xây đường hầm. Đường hầm lại đúng lúc xuyên qua ngôi mộ lớn này, sao người một nhà có thể cam tâm, đương nhiên là phải nhắc nhở người sống một chút nên mới có chuyện đường hầm sụp xuống đè chết người.
Tiếc là họ không biết không thể lưỡng toàn, bây giờ đã là xã hội gì rồi, chỗ này thay đổi tên bao nhiêu lần đã không có mấy người nhớ, sao có thể vĩnh viễn thuộc về họ.
Thấy dáng dấp trung thành và tận tâm của Thành Hoàng kia, ta không kiềm được mà đau lòng thay người khác. Ta phải chỉnh sửa chuyện này như thế nào đây? Cổ vũ di dời à?
Cũng mệt cho họ nhận lầm, nếu không chỉ bằng năng lực của họ thì ta có là con hồ ly chín đuôi cũng phải để hết mạng lại ở đây.
Dường như gia Thành Hoàng kia cũng nhận ra ý đồ tới của ta, lại làm một đại lễ:
"Nơi đây là chỗ chủ phong cho ta, nếu chủ của ta muốn lấy chỗ này lại, thần chắc chắc không dám có dị nghị!"
Ta lập tức sợ hãi, lòng dạ này sắt son cỡ nào!
Còn Thành Hoàng Nương Nương kia cũng cúi đầu, dáng điệu tùy ta xử lý.
Những âm binh chôn theo kia thiwf càng không đáng nhắc tới, dường như cũng trung thành và tận tâm, có thể bán mạng cho ta bất cứ lúc nào.
Như vậy...Khiến ta cũng ngại đuổi họ.
Nhưng lúc này, vị công tử bỗng đi tới trước một bước, nói với chút không cam lòng:
"Chủ thượng minh giám, phụ thân của thần vô tội, sao phải giao tước phong ra? Năm đó phụ thân lập nhiều công lao hiển hách, chủ thượng đừng để lòng thần tử rét lạnh!"
“Làm càn!"
Khuôn mặt gia Thành Hoàng kia lạnh đi:
"Khắp nơi trong thiên hạ này là vương thổ của hắn, còn có phần cho trẻ con như ngươi nói chuyện à? Đừng thấy chủ thượng từ bi mà cả gan làm loạn!"
Phá cái này đi xây ở chỗ khác là chuyện không dễ dàng!