Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 176 - Chương 176 - Khí Vương Giả

Chương 176 - Khí Vương Giả
Chương 176 - Khí Vương Giả

Chương 176: Khí Vương Giả

Ta suy nghĩ một chút, đành kiên trì nói:

"Nhưng chỗ này bây giờ có tác dụng khác..."

Dù sao muốn phá bỏ và dời đi nơi khác cũng phải nói chuyện đền bù tổn thất một chút nhưng ta không có tới hai thỏi bạc, lấy cái gì ra mà đền?

"Nếu thật là như thế, xin chủ thượng nghe thần một lời!"

Công tử kia lập tức nói:

"Phụ thân ta có một chuyện vẫn hối hận cả đời. Nếu chủ thượng có thể bồi thường thì hoàn thành ước nguyện của phụ thân ta. Phủ Định Quốc Công chúng ta bằng lòng nghe chủ thượng sai khiến bất cứ lúc nào!"

Thực sự phải bồi thường chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác rồi!

Đại Thành Hoàng kia giơ tay định đánh người, thấy ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ta đã nhận ra đường như đúng là đại Thành Hoàng rất có chấp niệm với chuyện này, lại lờ mờ mang theo chút chờ mong với chân tướng/

Tuy ta tâm thầm kinh ngạc nhưng vẫn gắng gượng nói:

"Nói ra nghe một chút."

Vị công tử kia dập đầu, sau đó nói:

"Cả đời phụ thân tan kính trọng nhất là Phần Dương Vương, cách đối nhân xử thế cũng sẽ lấy Phần Dương Vương làm mục tiêu. Tiếc là tuy chiến tích của phụ thân ta huy hoàng, cuối cùng lại chỉ được phong là Định Quốc Công, hấp hối khóc ra máu, nghĩ đây là chuyện đáng tiếc..."

Phần Dương Vương, Quách Tử Nghi? Quách Tử Nghi kia là cực nhân thần, mình được phong vương, con trai cưới công chúa, kết thân với Hoàng đế, có thể nói là vinh hạnh đặc biệt không gì sánh được.

Hắn muốn để công tử gãy tay này lấy con gái ta là chuyện không thể, xem ý thì hẳn là muốn lấy một tước Vương làm đồ thế chấp.

Đúng rồi, người cổ đại coi trọng nhất là "vinh dự". Ta phong hắn là Vương là hắn có thể yên tâm di dời, nghe cũng không khó lắm...Đây chẳng phải là chuyện một câu nói thôi à?

Trình Tinh Hà lại hơi lo lắng, dùng vai huých ta, khẽ nói:

"Coi chừng bị sét đánh."

Ngươi biết cũng vô nghĩa, bây giờ có hai con đường, hoặc là còn sống hoàn thành chuyện này, ném chuông câm điếc vào ổ gà đen phượng trắng họ hoặc là bị chặt chết. Đương nhiên ta sẽ chọn vế trước rồi!

Dù phải chết, bị sét đánh chết cũng tốt hơn bị phanh thây chém chết nhiều.

Vậy nên ta ho khan một tiếng, hạ "khẩu dụ":

"Công lao ái khanh hiển hách, sao ta có thể quên. Người đâu, sắc phong Định Quốc Công làm..."

Ban đầu ta định nói Định Quốc Vương nhưng nghĩ lại chỗ này có thể được họ gọi là "Định Quốc" vậy chẳng phải không có cách nào để họ chuyển đi chỗ khác à? Nhớ tới viện bảo tàng ở thành Bắc, ta dứt khoát nói:

"Thành Bắc Vương!"

Trình Tinh Hà khẽ châm chọc:

"Cái tên này có phải đặt quá tùy ý không?"

Ngươi nói nhảm nhiều nữa thì tự ngươi đi mà làm.

Dù sao đã cố chấp tới mức này rồi, dứt khoát mỗi người một phần để mọi người cùng vui vẻ. Ta nói tiếp:

"Để ăn mừng Thành Bắc Vương được sắc phong, hễ là người ở đây đều thăng ba cấp!"

Ta vừa thốt ra lời kia, xung quanh vốn im lặng sau đó tiếng nói vang động như sấm:

"Đa ta chủ thượng!"

Âm binh reo hò, công tử ca ngạc nhiên mừng rỡ, Thành Hoàng Nương Nương vui mừng mà khóc, đại Thành Hoàng kia thì ngây ra như phỗng, hồi lâu mới dập đầu, kích động nói:

"Đa tạ chủ thượng long ân, thành toàn tâm nguyện của hạ thần!"

Chờ hắn ngẩng đầu lên, ta sửng sốt một chút...Vừa rồi toàn thân hắn còn dày đặc tử khí nhưng bây giờ lại biến thành kim quang vàng nhạt!

Đây là...khí vương giả?

Ngay cả tử khí trên người phu nhân Thành Hoàng cũng đẩm hơn vừa nãy nhiều.

Ta không kiềm được mà choáng váng mắt, không đúng, vì sao ta chỉ thuận miệng nói một câu mà đã có thể để Định Quốc Công này thành Thành Bắc Vương rồi?

Lúc này, Trình Tinh Hà vội dùng vai huých ta:

"Ngươi giả vờ cũng giống quá thì phải...Ngươi chưa quên chuyện Ô Kê Bạch Phượng này à?"

Sao có thể quên chứ...Đúng rồi, ta quên thật, trong thế giới người chết này, thời gian khác với người sống. Lúc tìm được hắn, hắn nói hắn chỉ cảm thấy mình quanh quẩn ở gốc cây khoảng ba tiếng.

Chúng ta cũng đã làm trễ nải không ít thời gian ở đây rồi, nhỡ may khi ra ngoài đã qua đi nửa tháng, dù giải quyết chuyện Thành Bắc Vương này nhưng ta chỉ có thể treo chuông câm điếc cả đời thôi!

Vậy nên ta vội nói:

"Ái khanh bình thân, ta..."

Thực ra nói "ta" có vẻ cũng không ổn lắm, có phải nên nói "quả nhân", "trẫm", "cô"...?

Lựa chọn quá nhiều, cũng không biết quốc vương rất giống người cha khốn kiếp kia tự xưng là gì.

Đang đau đầu, không ngờ Thành Hoàng Nương Nương kia lại rất khéo hiểu lòng người, lập tức nói:

"Là thần thiếp có tội, dây dưa lâu như vậy. Bây giờ thấy bệ hạ vẫn là người sống, có kẽ thuật Trường Sinh của bệ hạ đã thành, đừng để lây dính uế khí ở chỗ này của thần thiếp, khổ cho long thể. Thần thiếp đưa bệ hạ về dương gian!"

Thuật Trường Sinh...Nói vậy quốc vương kia cũng như ông cụ Triệu, cũng theo đuổi thứ hư vô mờ mịt này, không biết cuối cùng ra sao...Có điều có lẽ kết cục của triều Cảnh Triêu ta chưa từng nghe nói kia không được khá lắm.

Bình Luận (0)
Comment