Chương 197: Trái Tim Của Thủy Dạ Xoa
Những người đó vừa thấy chúng ta lập tức hoan hô:
"Đi ra thật rồi!"
Hàn Đống Lương sửng sốt, gạt đám người ra xông lên trước, lại kéo ta và Trình Tinh Hà ra ôm chầm lấy Gà Ác, nức nở nói:
"Bạch Phượng, cuối cùng ngươi cũng ra rồi, cậu lo lắng gần chết!"
Gà Ác bị hắn ôm thì không chịu được, đẩy hắn ra hung dữ nói:
"Cậu, ngươi có thể đừng làm mấy trò buồn nôn này được không, ta lại có thể chết ở dưới đó được sao?"
Xin lỗi, nếu không có ta thì ngươi sẽ chết dưới đó thật đấy.
Ta đang muốn đi tìm Hoàng lưng gù, nhưng đúng lúc này mọi người đột nhiên rối rít tránh đường giống như thấy nhân vật lớn nào đó. Một bà lão quý phái sang trọng được rất nhiều người vây quanh xuất hiện.
Ta thấy được mấy tên tùy tùng vây quanh nàng trước, ai nấy đều có thiên di cung cao vút, không giàu thì sang, nhưng lại cẩn thận đi quanh bà lão đó.
Có thể có được tùy tùng như vậy, cộng thêm phong thái của nàng chẳng khác gì thành hoàng nương nương trong mộ quý nhân - quả nhiên thiên di cung của nàng cũng có khí tím, là đại quý.
Sau đó có người thấp giọng nói:
"Lão thái thái nhà họ Giang đích thân đến."
Bà lão kia ôm chầm lấy Giang Thần:
"Tiểu Lý Ngư của ta, bà nội suýt bị ngươi dọa chết, may mà ngươi phúc lớn mạng lớn, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi bảo bà nội sống thế nào đây!"
Giang Thần không phản nghịch như Gà Ác, mà vỗ về bà lão:
"Ngài xem không phải ta vẫn còn rất tốt sao? Cũng đều nhờ phúc của bà nội cả. Để bà nội phải lo lắng rồi, là cháu trai lỗ mãng."
Ta đột nhiên sởn cả da gà - Giang Thần này có nhũ danh là Lý Ngư?
Đúng rồi...Sau khi hắn ra khỏi giếng, quả thật đã leo lên cây!
Ta không thể thốt ra được câu nào, chỉ cảm thấy cả người sợ hãi nhìn Hoàng lưng gù một cái, Hoàng lưng gù cũng gian xảo trừng mắt nhìn ta giống như đang nói ngươi thấy chưa!
Ta bỗng nhiên có một loại cảm giác - chẳng lẽ đám cấp thiên này thật sự có thể nhìn trước được chuyện tương lai sao, cho nên hắn mới kiên quyết để ta đi xuống?
Ta còn chưa lấy lại tinh thần, Hoàng lưng gù đã lớn tiếng ho khan:
"Ê, các ngươi từ từ hẵng đi, có hai chuyện chưa làm xong mà."
Ta quay đầu lại liền thấy Hàn Đống Lương đang đứng cùng Gà Ác, hiển nhiên là định nhanh chóng chuồn về.
Họ nghe thấy vậy thì run lên.
Trình Tinh Hà mắng thầm:
"Con Mọe nó, hai người này định chạy đấy hả? Có biết xấu hổ không?"
Mấy thầy phong thủy khác cũng nhớ ra chuyện này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nở nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Dù sao Hoàng lưng gù cũng là cấp thiên, cho dù là ai cũng phải nể mặt hắn. Hàn Đống Lương miễn cưỡng quay đầu lại, cười xòa với Hoàng lưng gù:
"Hoàng tiền bối, ngươi xem, cháu ngoại ta bị thương nặng như vậy, bây giờ đâu phải lúc làm mấy chuyện khác, ta đưa hắn về nghỉ ngơi trước, tương lai còn dài, có chuyện gì chúng ta để sau này rồi bàn bạc lại."
Trình Tinh Hà lập tức nói:
"Bị thương? Ngươi không cần lo lắng, lúc ta chạy tới, hắn đã bị thủy dạ xoa cào cho hai phát, nhìn thì ghê đấy nhưng không bị thương đến điểm yếu. Nếu nói đến bị thương, ta và ca ta mới thật sự là xui xẻo, chúng ta còn chưa nói gì, các ngươi đã không biết xấu hổ làm bộ làm tịch? Cấp địa đúng là cấp địa, cao quý thật chứ."
Ta cũng biết Gà Ác đi lên đã được Trình Tinh Hà cứu - vậy mà tên này chẳng có chút lương tâm nào, từ lúc đó đến giờ vẫn chưa hề cảm ơn một câu.
"Thật hay giả vậy, cấp hoàng cứu được cấp địa?"
"Ta thấy giống lắm, ngươi xem mấy người Lý Bắc Đẩu bị thương nghiêm trọng hơn hắn."
Gà Ác tức giận nghiến răng ken két:
"Các ngươi đâu có tận mắt chứng kiến chuyện này, nói bậy cái gì..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết, Giang Thần đã trực tiếp ngắt lời:
"Đúng vậy, chính mắt ta thấy, nếu không có Lý Bắc Đẩu, bốn người chúng ta đã phải chết hết ở phía dưới rồi, tim của thủy dạ xoa cũng là Lý Bắc Đẩu tự tay đào lên, Lý Bắc Đẩu, Giang Thần ta cảm ơn ân cứu mạng của ngươi."
Gia thế của Giang Thần vô cùng hiển hách, chắc hẳn bình thường hắn cũng rất có uy tín, nghe hắn nói vậy, không một ai cảm thấy nghi ngờ:
"Thật sự là Lý Bắc Đẩu cứu!"
"Hắn chỉ là một tên cấp hoàng, dựa vào cái gì chứ?"
"Nhưng Giang công tử cũng đã mở miệng, ai có thể không tin?"
Trình Tinh Hà nghe vậy lập tức lấy quả tim màu xanh kia ra.
Quả tim màu xanh nằm trên tay hắn, vẫn còn đang đập!
Lần này mọi người toàn ngây ngẩn:
"Thật...Thật sự là tim của thủy dạ xoa!"
Gà Ác thấy thế thì như biến thành người câm - không nói ra được câu nào. Hàn Đống Lương lại lúng túng, luôn miệng nói:
"Không phải, Hoàng tiền bối, dù sao đây cũng là chuyện lớn, chúng ta phải trở về thương lượng với Hà bá bá đã..."
"Đừng nói đến hà bá, cho dù ngươi có tìm thủy thần cũng không thương lượng được."
Hoàng lưng gù ngáp một cái:
"Đã tự mình nói ra thì không thể nuốt lời được, có phải mọi người ở đây đều có thể làm chứng không?"
"Đúng!"
Không ít người lớn tiếng đáp lại:
"Chúng ta đều nghe thấy!"