Chương 198: Lai Lịch
Hàn Đống Lương trợn mắt nhìn những người đó, khóe miệng như muốn rút gân. Ta thì vô cùng cảm động, đúng là nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái. Cuối cùng cũng có thể lấy lại công bằng cho ta rồi.
Hoàng lưng gù chậm rãi đứng lên, ấn ta xuống chỗ hắn vừa ngồi, lại lấy ra mấy nén nhang, một chén trà, nghiêng đầu về phía Gà Ác:
"Tới đi."
Gà Ác túm lấy Hàn Đống Lương, nhưng Hàn Đống Lương có thể có biện pháp gì chứ, người nhà họ Giang ở nơi này, Hoàng lưng gù ở nơi này, tim dạ xoa cũng ở đây luôn, nhân chứng vật chứng đủ cả, cho dù có cãi chày cãi cối cũng không được. Vẻ mặt hắn vô cùng khó chịu, cứ như bị người ta bứt lông vậy.
Trong lòng ta rất thoải mái - không phải ngươi nói ta là Dã Hồ Thiện, lão đầu nhi là gáo học* sao?
*giả danh lừa bịp
Nhưng danh môn thế gia các ngươi lại chẳng bằng một tên gáo học.
Ta ho khan một tiếng, cười như không cười nhìn chằm chằm Gà Ác:
"Đồ đệ tới đây, chuyện đầu tiên vi sư dạy ngươi chính là nam tử hán đại trượng phu, làm người quan trọng nhất là chữ tín, đương nhiên...cũng có thể không giữ lời."
Ánh mắt Gà Ác sáng lên, giống như muốn không giữ lời. Ta lại nói tiếp:
"Nói lời không giữ lời đó là người âm dương."
Mọi người cười rộ, Hoàng lưng gù cười vui vẻ nhất. Trình Tinh Hà ở bên cạnh thì vừa cười vừa ôm lấy vết thương, nói phò mã của khỉ nước đúng là có tài năng.
Gà Ác cắn răng mạnh đến mức như muốn vỡ, nhưng tình hình cấp bách, hắn lại không muốn làm người âm dương, cho nên chỉ có thể đi từng bước một đến trước mặt ta, quỳ xuống. Trình Tinh Hà vội đưa chén trà cho hắn, trên trán hắn hằn đầy gân xanh, dập đầu ba cái, giơ chén trà qua đỉnh đầu.
Ta bưng lên, uống một hớp:
"Đứa bé ngoan, ngươi bái sư học nghệ, dù sao cũng phải cho ngươi quà ra mắt - ngươi cũng không cần tháo cái chuông câm kia nữa, dù sao đều là người một nhà, không cần diệt oai phong của nhau."
Làm việc gì cũng phải để lại đường lui, sau này còn gặp lại nhau, làm hắn mất mặt thế này là đủ rồi. Ông cụ đã nói, nếu làm quá trớn sẽ gặp tai họa.
Gà Ác nghe vậy thì thở phào một cái rất rõ - treo chuông câm mới thật sự là vô cùng nhục nhã, cả nhà họ Hà họ cũng sẽ bị liên lụy không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Hoàng lưng gù nhìn ta, lẩm bẩm nói:
"Quả nhiên ta không nhìn nhầm người."
Ta vội cảm ơn Hoàng lưng gù:
"Hôm nay đều nhờ có tiền bối."
Nhìn dáng vẻ của Gà Ác và Hàn Đống Lương, nếu không phải Hoàng lưng gù có thể diện lớn thì không biết hôm nay họ còn định đổi trắng thay đen thế nào đâu.
Hoàng lưng gù khoát tay:
"Có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, ta đã nói rồi, ta nhìn ngươi thuận mắt, nhìn con chim trắng đó không vừa mắt thôi - nếu ngươi không chê, chúng ta có thể trở thành bạn bè. Ta là lão ca ca, ngươi là tiểu huynh đệ."
Ta sửng sốt, bạn bè? Dù sao hắn cũng là mười hai cấp thiên, nể mặt ta như vậy là quá lớn rồi!
Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng, những người khác đã nổ tung:
"Một tên cấp hoàng như hắn có tài đức gì mà lại khiến một trong mười hai cấp thiên kết bạn với hắn!"
"Các ngươi có ai biết lai lịch thật sự của hắn là gì không? Hắn không thể nào là Dã Hồ Thiện được!"
Gà Ác và Hàn Đống Lương thì càng khỏi phải nói, đôi mắt nhìn chằm chằm ta đỏ rực, giống như không nghĩ tới tại sao chuyện gì tốt cũng đều là của ta vậy.
Trình Tinh Hà liều mạng huých vai ta:
"Ngươi còn không đồng ý?"
Hoàng lưng gù cười ha ha:
"Đương nhiên thanh danh của ta không được tốt, lại là hạng chót trong mười hai cấp thiên, nếu ngươi chê, ta cũng không có gì để nói..."
Danh tiếng là cái gì chứ, cho dù cả thế giới đều nói hắn không tốt, nhưng người ta đối xử tốt với ngươi, ngươi cũng phải đối xử tốt với người ta.
Đương nhiên là ta đồng ý, Hoàng lưng gù càng vui hơn, vỗ bả vai ta một cái:
"Được!"
Nói xong, hắn duỗi người:
"Vì trận đấu pháp này của ngươi mà lão ca ca không được nghỉ ngơi ba bốn ngày rồi, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, phải tìm một chỗ ngủ đã, sau này chúng ta gặp lại sau!"
Nói xong thì vỗ bả vai ta, xoay người muốn đi, nhưng trước khi đi, hắn lại quay về, thấp giọng nói với ta không để ai nghe được:
"Gặp chuyện gì cũng phải chú ý một chút, ở đây có người muốn hại ngươi."
…
Ta lập tức sửng sốt, ai muốn hại ta?
Nhưng đến khi lấy lại tinh thần, Hoàng lưng gù đã đi mất.
Trình Tinh Hà lại gần:
"Lão đại kia ca đã nói gì với ngươi? Có phải là âm thầm cho ngươi quà ra mắt gì không? Đáng tiền không?"
Không thể coi là không đáng tiền - có vàng cũng không mua được một câu nói của mười hai cấp thiên.
Ta không nhịn được quay đầu nhìn những người này, chẳng lẽ là mấy người Gà Ác không cam lòng, muốn gây phiền toái cho ta?