Chương 199: Bà Lão Tinh Ranh
Nhưng dù sao hắn cũng bái ta làm thầy rồi, có nhiều người làm chứng như vậy, nếu hắn thật sự làm gì ta, đó sẽ là tội khi sư diệt tổ. Trong huyền môn có những điều không thể phạm nhất, một là tính hết quẻ, hai là khi sư diệt tổ, đều có thể bị ông trời thu bát cơm. Cho dù hắn không hiểu thì ông nội hắn cũng sẽ không để hắn phạm sai lầm.
Mấy người còn lại thì ta đều không quen, không có lý do hãm hại ta.
Ta quyết định sẽ chú ý hơn, nếu chuyện ở đây đã được giải quyết, ta phải nhanh chóng trở về nghỉ ngơi, còn phải đến Thiên Sư Phủ thăm dò tung tích của Giang què. Vì thế ta liền dẫn Trình Tinh Hà trở về, nhưng vừa đi được một bước đã bị người ta kéo lại.
Ta quay đầu nhìn, là Giang Thần.
Giang Thần nở nụ cười xin lỗi:
"Lý tiên sinh, có thể xin một chút thời gian của ngươi không? Bà nội ta muốn nói chuyện với ngươi."
Trình Tinh Hà kích động, dùng chân đạp ta, thấp giọng nói:
"Nhà họ không phải là danh môn quý tộc sao? Không chừng sẽ cho chúng ta ít tiền cảm ơn."
Ta suy nghĩ một lát, đưa tay không đánh người mặt cười, liền đi theo hắn.
Bà nội hắn có khí thế vô cùng uy nghiêm, sau khi cảm ơn ta liền hỏi:
"Ngươi đang tìm một người què họ Giang?"
Ta chấn động:
"Ngài biết?"
Bà nội hắn khẽ mỉm cười:
"Trên đời này không có chuyện gì mà nhà họ Giang chúng ta không tra được, cho dù người què đó là thần tiên ở đâu, ta đều có thể giúp tiên sinh tìm được manh mối về hắn."
Ta lập tức hưng phấn hẳn lên:
"Vậy thì cảm ơn ngài!"
Bà nội hắn chuyển đề tài:
"Đúng rồi, bây giờ lão bà ta cũng có chuyện, không biết có thể mời nổi Lý tiên sinh giúp đỡ không?"
Vầng trái bà lão này rộng lớn, cặp mắt nhỏ dài, kết hợp với cái mũi ưng, chắc chắn là một khuôn mặt vô cùng mưu trí, khó trách có thể trở thành chính thất nhà giàu có, người như vậy tinh thông tính toán, tuyệt đối sẽ không để mình bị thua thiệt, quả nhiên không chỉ muốn cảm ơn ta mà còn có mục đích khác.
Trình Tinh Hà cũng đã hiểu, thấp giọng nói:
"Vừa rồi còn nói là cảm ơn ân cứu mạng giúp chúng ta tìm người, mới vậy mà đã có điều kiện rồi."
Nhưng lời này vô cùng khéo léo, cũng không phải là cưỡng ép, mà giống như treo một củ cà rốt trước mặt con lừa, để nó cam tâm tình nguyện làm việc.
Đúng là một bà lão tinh ranh.
Chẳng lẽ người vừa rồi Hoàng lưng gù nói chính là nàng?
Chuyện này có liên quan đến Giang què, cho dù ta có nhìn thấu thì cũng không thể không mạo hiểm một lần - dù sao đây cũng không phải đầu tiên nhất mạo hiểm.
Ta liền gật đầu một cái, lá mặt lá trái nói:
"Ngài quá khách khí rồi, ngài có thể giúp ta chuyện lớn như vậy, ta cũng nên làm điều gì đó cho ngài."
Bà lão vô cùng vui vẻ gật đầu:
"Được! Đúng là một hậu sinh tốt, vậy thì mời lên xe, chúng ta từ từ nói."
Nói xong thì quay sang dặn dò, ý là bảo họ gọi cả bác sĩ đến kiểm tra cho chúng ta trên đường đi.
Lúc rời đi, những người đó vẫn còn đứng tại chỗ bàn luận sôi nổi, nói một tên Dã Hồ Thiện không có danh tiếng gì như ta lại có thể bám vào Hoàng lưng gù và Giang công tử, còn nhận Hà Bạch Phượng làm đồ đệ, không biết lấy may mắn từ đâu ra.
Cũng có người cho rằng chưa chắc ta đã là Dã Hồ Thiện, nói không chừng là con cháu của nhân vật lớn kín tiếng nào đó.
Nhân vật lớn kín tiếng? Ông cha khốn kiếp kia? Thôi đi.
Mà Gà Ác và Hàn Đống Lương thấy cuối cùng ta còn bám vào được nhà họ Giang thì lại tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, thì thầm với nhau cái gì đó, nghĩ cũng biết là đang nói xấu ta.
Vừa leo lên xe, ta lập tức sững sờ, một tên nhà quê như ta lần đầu tiên biết - ngươi không tưởng tượng nổi sở thích của người có tiền đâu.
Chiếc xe này hình như là kiểu độc nhất, chưa từng thấy có cái nào như vậy chạy trên đường. Buồng xe vô cùng sang trọng rộng rãi, cung cấp đầy đủ mọi thứ. So sánh với chiếc xe này, chiếc Lincoln của Hòa Thượng đúng là như phiên bản ăn mày vậy.
Sau đó có bác sĩ chạy tới kiểm tra, bôi thuốc từ trên xuống dưới cho chúng ta, đãi ngộ cực kỳ tốt.
Sau đó bà lão ung dung nói:
"Ta cho ngươi xem cánh tay của ta trước."
Nói rồi bà lão kéo ống tay áo của mình lên.
Ban đầu ta vẫn không hiểu, xem cánh tay?
Nhưng khi thấy làn da của bà lão, ta đột nhiên ngây ngẩn.
Đậu má...Cái kia là gì?
Chỉ thấy từ cổ tay trở lên của bà lão chằng chịt vết thương, cái nào cũng to bằng quả trứng cút, giống như bị người ta dùng dao lóc từng miếng thịt vậy.
Các vết thương kia mới chồng lên cũ, những chấm đồi mồi màu xám tro tương phản với thịt non màu hồng, rậm rạp chằng chịt khiến người ta thấy mà giật mình, cả người ta lập tức sởn cả da gà.
Trình Tinh Hà cũng ngây ngẩn, thấp giọng nói:
"Sao thế, bà lão này thích tự mình hại mình à?"