Chương 200: Cháu Trai Vô Dụng
Bà lão làm như không thấy phản ứng của chúng ta, tiếp tục kéo ống tay áo còn lại lên, trên cánh tay đó cũng toàn là dấu vết này.
Với thân phận của bà lão, chắc chắn sẽ không thể bị người ta ngược đãi, chẳng lẽ thật sự là tự mình hại mình?
Không đúng...Ta đã nhìn ra, những dấu vết này không giống như bị dao xẻo, bên mép chúng có vài vết cong, đây không phải là dấu răng sao?
Bị người ta...cắn?
Bà lão cười một tiếng:
"Đại sư đã nhìn ra?"
Hóa ra trong khoảng thời gian này, bà lão trúng tà.
Tối hôm nào bà lão cũng sẽ mơ thấy một người phụ nữ bẩn thỉu đầu bù tóc rối mặc quần áo màu đỏ chậm rãi leo lên trên giường mình, há to miệng ra cắn bà lão.
Loại đau đớn này có thể gọi là đau thấu tim, nhưng lần nào bà lão cũng không thể động đậy không giãy giụa nổi cứ như bị bóng đè vậy, chỉ có thể mặc cho người đàn bà kia cắn mình.
Ban đầu bà lão cho rằng mình nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, những vị trí bị cắn trong mơ bắt đầu từ từ thối rữa, tạo thành một cái vết cắn, đi bệnh viện khám, bệnh viện cũng vô cùng sợ hãi, cho rằng bà lão có bệnh tâm lý tự hại mình gì đó - loại vết thương này không giống như bị bệnh thông thường.
Mà thân phận của bà lão có thể hô mưa gọi gió, đã tìm không ít người lợi hại xem cho mình, nhưng những người đó làm đi làm lại rất nhiều lần đều không cho ra kết quả gì, tối nào bà lão cũng phải chịu đủ hành hạ, cuộc sống khổ không thể tả, gần như sống không bằng chết.
Giang Thần thở dài:
"Bà nội ta đã trúng tà được một khoảng thời gian, gần đây ta nghe nói có một phương thuốc cổ truyền dùng da đầu của thủy quỷ sẽ có thể trừ tà, cho mới đặc biệt chạy tới đập nước Cửu Khúc muốn lấy ít tóc của thủy quỷ. Ai ngờ ở đây không có thủy quỷ, chỉ có khỉ nước và thủy dạ xoa, mình cũng suýt nữa bị..."
Vừa nói vừa nhìn về phía bà lão:
"Là cháu trai vô dụng."
Bà lão yêu thương sờ đầu Giang Thần:
"Nói bậy, là cháu hiếu thuận, may mà cháu phúc lớn mạng lớn, nếu cháu mà bị làm sao bởi cái mạng già của bà nội, bà nội sống còn có ý nghĩa gì nữa!"
Ta thì không quan tâm đến hai bà cháu đang yêu thương nhau này, mà chỉ âm thầm suy đoán, nghe có vẻ rất giống trêu chọc cái gì đó không sạch sẽ.
Ta nhìn kỹ gương mặt bà lão - quả nhiên trên cung bảo thọ của bà lão này xuất hiện một nốt ruồi son đỏ như máu, nốt ruồi này mọc ở đâu cũng rất tốt, có thể đại diện cho nhân duyên, hoặc là vận làm giàu, nhưng cố tình lại mọc trên cung bảo thọ - mọc ở chỗ này có nghĩa là sẽ gặp họa đổ máu.
Ta liền hỏi bà lão có biết người phụ nữ áo đỏ đó không?
Ánh mắt bà lão chợt lóe lên vẻ căm ghét, nhưng nàng vẫn thản nhiên nói:
"Không, sao ta lại biết loại phụ nữ đó được."
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau một cái , Trình Tinh Hà âm thầm lắc đầu, bày tỏ bây giờ người phụ nữ đó vẫn chưa tới.
Ta nói với bà lão cứ để chúng ta về nhà họ xem trước, ta vẫn am hiểu phong thủy nhiều hơn.
Bà lão gật đầu liên tục:
"Bà lão ta cũng đang có ý đó, vậy làm phiền tiên sinh, ta đã cho người đi điều tra Giang què kia, sau khi làm xong chuyện này, nhất định sẽ có thể cho ngươi một câu trả lời."
Ý của lời này là nếu không làm tốt thì ngươi sẽ không nói cho ta?
Nhưng ta ta làm như không nghe được ý này, rất thật thà gật đầu:
"Ngài yên tâm, chắc chắn ta sẽ cố hết sức."
Lúc đến nơi nhìn một cái, quả nhiên là nhà cao cửa lớn, kiến trúc nguy nga cao vút đến tận mây, cành lá tươi tốt và ngói lưu ly vàng tôn nhau lên rất đẹp, giống như vương phủ thời cổ đại vậy.
Có thể nhìn ra được căn nhà này không còn mới, là nhà từ thời đại cũ.
Người ở trong loại nhà này không chỉ phải có tiền, nhất định còn phải có thân phận.
Nhưng khi nhìn kĩ lại bố cục căn nhà này, ta âm thầm giật mình - hiển nhiên bố cục căn nhà đã bị sửa đổi, hơn nữa còn là người thạo nghề sửa đổi.
…
Căn nhà này vốn được xây dựa núi gần sông, ngồi bắc hướng nam, vị trí cũng rất vuông vắn, được gọi là "giang sơn thùng sắt", người ở chỗ này sẽ giàu có vĩnh viễn, là bố cục mà quan lại thời xưa thích nhất, có vàng cũng không mua được.
Nhưng bây giờ bức tường quanh căn nhà này lại bị khoét ra chín lỗ thoát nước, chọc giang sơn thùng sắt ra chín cái lỗ hổng, vậy còn gọi là giang sơn thùng sắt nữa sao? Cái gì tốt cũng chảy hết ra ngoài, mà cái không tốt lại ùa vào.
Ta không nhịn được hỏi:
"Mấy cái cống thoát nước này đào từ khi nào vậy?"
Bà lão kia đáp:
"Không nhớ rõ."
Ta thầm nói chẳng lẽ nhà họ đã đắc tội thầy phong thủy nào đó, cho nên người ta mới cố ý làm như vậy?
Trong nghề chúng ta chú trọng việc nhìn thấu nhưng không nói, cho dù có nhìn ra chuyện xấu mà đồng nghiệp làm thì tốt nhất cũng đừng vạch trần người ta, vì vậy ta liền uyển chuyển nói:
"Địa thế căn nhà rất cao, thật ra thì không dễ bị đọng nước, ta thấy đục nhiều lỗ thoát nước như vậy là không cần thiết."