Chương 205: Làm Ăn Có Tiếng
Vì thứ này quá hiếm thấy, ta vì hành động cẩn thận, trèo lên một cái cây nhìn qua một lần nữa, không sai, ngàn dặm lai long, đoạn cuối kết huyệt, vốn là chân long mạch khó có được một lần, đáng quý hơn chính là, đây còn là một thủy long mạch hiếm lạ.
Được nước là ưu tiên hàng đầu, tránh gió là ưu tiên thứ hai, đốt đèn lồng cầu cũng không tìm được huyệt tốt như vậy!
Hơn nữa mây trôi, ánh sáng vàng, đi cát, qua hẹp, xuyên trướng, uông dương, ngưng khí, xem như là có đầy đủ thất bảo, ta bắt lấy cành cây cũng có chút run rẩy, nói trắng ra đây chính là lần trước Hàn Đống Lương gian lận, để cho ta rút trúng thất bảo long mạch, xuất đế vương!
Sở dĩ không cho người ngoài đến là sợ người ngoài ngấp nghé cái long mạch này, động tay động chân với nhà họ.
Ta lập tức cảm thấy kính nể đối với Giang Thần về việc này, chẳng trách nhìn dáng vẻ như thiên hoàng cao sang quý tộc, lập mộ tổ tiên ở chỗ này, con cháu không giàu mới lạ, càng quý càng đi vào sách thư lịch sử.
Lúc này, Trình Tinh Hà ở phía dưới gọi ta:
“Nhìn ra chưa?”
Ta trèo xuống cây, lại chạy vào nghĩa trang, nhưng vừa chạy chưa được mấy bước, “Ô” một tiếng, rất nhiều bóng đen từ trong bụi rậm nhào về phía ta.
Cảm giác này hết sức quen thuộc, giống như ở mộ của người giàu - mẹ nó, nhiều chó vậy ư!
Mặt Trình Tinh Hà biến sắc, lập tức chạy tới, nhưng Giang Thần huýt sáo một tiếng, những con chó kia đều dừng lại, hiển nhiên được huấn luyện kỹ càng, mấy nhân viên bảo vệ cũng chạy tới, kính chào Giang Thần.
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
“Mẹ kiếp, có tiền thật tốt, những con này đều là chó nổi tiếng của Đức, huyết thống rất thuần khiết, một con là có thể mua được một chiếc xe đấy, vậy mà lại mua nhiều con như thế chỉ để dùng trong mộ phần!”
Thì ra khu vực gần nghĩa trang cũng có người trông coi, hơn nữa bên ngoài rất vừa khéo có núi non trùng điệp, chính là đề phòng có người đánh bậy đánh bạ đụng vào.
Giang Thần nói lời xin lỗi với ta, ta cũng nói không sao, ta đi vào vừa nhìn phần đất thì nhíu mày – ta đã nhìn ra vấn đề rồi.
Giang Thần rất biết nhìn người, lập tức hỏi ta có nghi vấn gì không?
Ta hỏi hắn:
“Tổ tiên của ngươi, có bao nhiêu đời phát đạt rồi?”
Giang Thần suy nghĩ một lát, nói:
“Ta cũng không nhớ rõ, nhưng nói một câu không khiêm tốn thì có thể là mười mấy đời tổ tiên rồi, tất cả đều làm ăn có tiếng.”
Danh môn vọng tộc...
Trình Tinh Hà thấp giọng xen vào:
“Ôi, không phải nói nghèo không quá ba đời, giàu không quá ba đời sao? Sao nhà họ lại trâu bò lâu như vậy?”
Lời này thật ra rất dễ giải thích, nghèo không quá ba đời là vì đời sau không có tiền góp lễ vật đám hỏi nên không cưới được vợ, còn muốn có mấy đời ư?
Giàu không quá ba đời lại là một ý khác - có đôi khi, người làm giàu là dựa vào phong thủy, mà chính hắn không biết, chờ sau khi phát đạt sẽ tu sửa ngôi nhà cũ của tổ tiên, dẫn đến tài khí tan hết, trở về cảnh nghèo khốn.
Cái này về mặt phong thủy, gọi là đắc chí không sửa mộ phần, mười sửa thì chín hại người.
Lão đầu nhi cũng từng nói qua chuyện tương tự, nói là một thợ mộc ăn ngon lười làm, sau khi cha chết thì lấy chiếu cuốn lại rồi ném ở trong một cái thung lũng, có thể nói cũng lạ, sau này thợ mộc có cơ duyên nên bị bắt đi làm tráng đinh, nhiều lần lập công lớn trong mưa bom bão đạn, cũng trở thành nhân vật nổi tiếng một phương.
Thợ mộc đắc chí, mặc áo gấm về nhà, vô cùng nở mày nở mặt, nhớ tới cha mình còn đang nằm ở trong thung lũng, lập tức sai người tìm hài cốt của cha mình về, làm một lễ an táng rất long trọng.
Có một phụ tá đã khuyên hắn, nói là không chừng nơi chôn cất ông cụ nhà ngài là một vùng đất phong thủy trù phú, đang yên đang lành thì tội gì phải kinh động, thợ mộc không nghe, tìm người lên núi nhìn, nói trong khe núi kia không thấy người, ngược lại có một cái kén màu trắng rất lớn, đại soái thợ mộc bảo người ta lột ra, kết quả bên trong lập tức tản ra một luồng khí trắng, bên trong là một bộ hài cốt vô cùng sạch sẽ, tỏa ánh sáng bạc trắng.
Phụ tá lắc đầu, suốt đêm đi nương nhờ các đại soái khác, quả nhiên, không đến ba tháng, thợ mộc bại trận như núi đổ, chết trên chiến trường, thi thể cũng không tìm được, gia sản to lớn như vậy cũng bị người ta chiếm hết, con cháu muốn làm ăn mày cũng không có chỗ xin cơm.
Nhưng ta còn nhìn ra, mộ phần nhà họ Giang này vừa vặn ngược lại, từ bia mộ và hình dáng gò đất đều là phong cách hiện nay, ta lại hỏi hắn:
“Có phải mộ phần này mới dời không?”
Giang Thần gật đầu, nói:
“Đúng vậy, là khi ta còn bé đã chuyển tới.”
Trình Tinh Hà uống rượu vang đã nôn ra sạch sẽ lúc say xe, gió đêm thổi qua, lúc này người cũng lấy lại tinh thần, không nhìn trong nghĩa trang mà trừng mắt nhìn bên ngoài nghĩa trang đến say sưa.
Ta hỏi hắn:
“Có phải thấy một thân thể không lành lặn, quần áo không đủ để che thân ở bên ngoài nghĩa địa đúng không?”