Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 207 - Chương 207 - Thất Vọng

Chương 207 - Thất Vọng
Chương 207 - Thất Vọng

Chương 207: Thất Vọng

Trình Tinh Hà lập tức nhìn về phía ta:

“Ngươi nói là cô gái điên đòi ngủ với ngươi kia ư?”

Không phải nàng thì là ai.

Trình Tinh Hà thấp giọng nói:

“Vậy bà cụ này tại sao còn muốn để cô gái điên kia ở nhà? Chẳng lẽ nàng vẫn cảm thấy cắn rứt lương tâm ư?”

Vậy làm sao có thể, ta nói cho Trình Tinh Hà biết, chỉ cần nuôi kẻ điên của nhà được chôn ở đất long tiên ở trong nhà, nhất định sẽ mang đến rất nhiều tiền tài, bà cụ nuôi nàng đơn thuần chỉ là làm mèo cầu tài.

Sắc mặt Giang Thần đã thay đổi, khó tin nhìn bà cụ.

Bà cụ nhìn về phía ta:

“Trái lại ngươi nói cho ta biết đi, tại sao con đàn bà đê tiện kia có thể ra khỏi từ đất long tiên, tìm ta gây phiền phức?”

Ta chỉ về phía cổng nghĩa trang:

“Vì chó, những con chó kia mới được nuôi gần đây đúng không? Các ngươi nghĩ lại xem, có phải nuôi chó không bao lâu thì người phụ nữ kia liền đến cắn ngươi không?”

Sắc mặt bà cụ thay đổi, xem ra quả nhiên ta nói không sai.

Giang Thần vội hỏi:

“Chuyện này có liên quan gì đến những con chó kia?”

Ta nhìn một vòng, thấy được trong nghĩa trang một mảnh màu tím xen lẫn một luồng sát khí đỏ chu sa, lập tức bảo người lấy công cụ đào lên.

Không bao lâu, lập tức đào ra một đống xương cốt vụn, phía trên tất cả đều là dấu răng, mà trên xương cốt còn quấn một ít vải màu đỏ.

Đây là hài cốt của người bạn thân đó.

Những người đào đất vừa nhìn, liền lẩm bẩm:

“Đây là dấu răng của chó...”

Những con chó kia đều là chó nổi tiếng, tính tình đều rất hung dữ, bình thường muốn tuần tra cũng phả thả rông, chó lại thích ăn xương nhất, chắc chắn là những con chó kia đã đào xương cốt trong đất long tiên ra để gặm, cắn từng ngụm từng ngụm một.

Mà chó còn có thói quen, tìm được xương cốt thì sẽ giấu đi - cho nên, thi thể của người bạn thân kia bị đào ra, bị ngàn cắn vạn gặm, đau khổ không thể tả.

Nghĩ cũng biết, gia tộc các nàng bị diệt, nàng cũng chết oan uổng.

Nàng bị bà cụ phản bội, trong lòng vốn có oán khí, lại hại người trong nhà mình chết không có chỗ chôn, có thể nói là nhà tan cửa nát nhà, hơn nữa lại phơi thây ở nơi hoang dã, oán khí càng sâu hơn, chứ đừng nói là bị chó chôn vùi vào trong chân long mạch, được linh khí nuôi dưỡng tự nhiên hóa thành sát quỷ đỏ, đi tìm bà cụ tính sổ.

Kiêng kỵ đưa người ngoài vào nghĩa địa quả thật không thể phạm.

Người xưa từng nói, phòng cháy chống trộm, phòng cả bạn thân, thật sự không sai chút nào.

Bà cụ nhìn những bộ xương kia, thở ra một hơi và nói:

“Thì ra là chuyện như vậy, cũng coi như giải quyết xong một tâm sự của ta.”

Trình Tinh Hà thì thấp giọng nói:

“Quỷ thần mãi mãi cũng không đáng sợ bằng lòng người.”

Mặc dù Giang Thần hơi giật mình, nhưng cũng không giật mình quá mức, ngược lại nhìn thấy quần áo đỏ trên thi thể nử quỷ vừa tìm được, còn âm thầm nhẹ nhàng thở ra - hắn cảm thấy, chuyện của bà cụ xem như đã giải quyết.

Thật ra ở xã hội thượng lưu, chuyện bàn tay nhuốm máu tanh, có lẽ đối với Giang Thần cũng không tính là gì nên không trách móc gì.

Bà cụ nhìn Giang Thần, thở dài:

“Lý Ngư, có phải ngươi rất thất vọng về bà nội đúng không?”

Giang Thần vội vàng lắc đầu:

“Bà nội nói cái gì vậy, bà nội chỉ vì đại nghiệp của gia tộc. Ta cũng hiểu chuyện này.”

Hay cho câu vì đại nghiệp của gia tộc - vì gia tộc của mình mà có thể đi hy sinh gia tộc của người khác ư? Không ai trời sinh ra đã đáng chết.

Mà bà cụ lại cười, nhìn thẳng vào Giang Thần:

“Bà nội chỉ vì ngươi.”

Giang Thần nhíu mày:

“Ta?”

Bà cụ không nói tiếp mà chỉ xua tay, kêu bảo về cầm những bộ xương này ra ngoài, phóng hoả đốt sạch.

Xương cốt bị đốt trong đống lửa, nhưng xương không cháy, ngược lại còn chảy ra rất nhiều giọt nước.

Nhân viên làm việc cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng này, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau.

Trình Tinh Hà thấy thế, thấp giọng nói:

“Là nước mắt của người chết!”

Cái gọi là nước mắt chết người, là do oán khí của di cốt biến thành, điều này biểu thị người chết rất oan ức, kỹ thuật khám nghiệm tử thi thời cổ đại xa xưa không phát triển như bây giờ, khi xử lý thi thể kinh niên, thường thường cũng sẽ lấy ra đốt, kiểm tra xem thi thể này là chết tự nhiên hay là chết oan – nếu sinh ra nước mắt người chết thì chính là bị giết chết, đốt không cháy.

Bà cụ nhíu mày, thấp giọng mắng:

“Con đàn bà đê tiện này, đến tình cảnh này mà còn dám đối nghịch với ta...”

Bình Luận (0)
Comment