Chương 208: Không Còn Kịp Nữa Rồi
Nói xong, bà cụ đi về phía trước một bước, muốn tự mình xử lý những xương cốt này.
Ta thấy trong tay nàng nắm lấy một ít chu sa và rắc nó lên xương.
Chu sa gặp lửa, phụt một phát liền bốc cháy, ánh lửa chiếu rọi trên gương mặt vô cảm của bà cụ, lại là sự kỳ lạ bất ngờ.
Tiếp theo, bà cụ nhìn về phía Giang Thần:
“Lý Ngư, bà nội mệt rồi, chúng ta trở về đi.”
Giang Thần vội vàng gật đầu, đưa tay muốn đỡ bà cụ đi, Trình Tinh Hà lập tức nói:
“Bà cụ, mọi chuyện bọn đã làm xong cho ngươi rồi, chuyện Giang què, có phải ngươi cũng nên nói cho bọn ta biết không?”
Khuôn mặt bà cụ ngược ánh sáng khẽ mỉm cười, lại dữ tợn nói ra một câu đầy ẩn ý:
“Ta thấy cho dù các ngươi có biết chuyện của Giang què kia cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Trình Tinh Hà nhíu mày nhìn ta một lát, hỏi:
“Là sao, ngươi không tra ra? Không phải ngươi nói...”
Ta giữ chặt Trình Tinh Hà:
“Ngươi không nghe ra ý của nàng à?”
Lúc đầu, Trình Tinh Hà có chút mờ mịt, nhưng lập tức bày ra vẻ mặt khó tin:
“Không thể nào...”
Quả nhiên, bà cụ kia lạnh lùng nhìn ta:
“Đúng vậy, ngươi quả nhiên thông minh, nếu ngươi đã biết nhà chúng ta là cái gì, vậy không thể để cho ngươi sống sót đi ra ngoài.”
Nàng muốn qua cầu rút ván.
Lúc này mới đúng với bản chất con người của nàng.
Trình Tinh Hà mắng một câu chưa từng làm loại trộm gà không thành lại mất luôn nắm thóc kiếm sống như này, hắn túm lấy ta định chạy, nhưng hiện giờ xung quanh bọn ta có rất nhiều nhân viên bảo vệ bao vây.
Ngoài ra còn có vô số chó nổi tiếng của Đức - khả năng cắn không thua gì chó nhỏ.
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
“Bây giờ đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật thật sự rồi!”
Biểu diễn cái rắm ấy, sát khí của Thất Tinh Long Tuyền chỉ có tác dụng với người chết chứ không có tác dụng với người sống đâu.
“Người ngoài vào mộ tổ tiên nhà bọn ta là điều kiêng kị lớn nhất, phương pháp phá giải duy nhất chính là chôn cất người ngoài đó ở trong vùng đất long tiên.”
Bà cụ phất tay nói với các nhân viên bảo vệ:
“Nhớ kỹ, sau này không được nuôi chó ở đây nữa.”
Giang Thần nhìn bọn ta, muốn nói lại thôi, không tiếp tục nói nữa.
Trong lòng ta sáng như gương, Giang Thần này chưa chắc là người ăn cháo đá bát, nhưng hắn là một người thông minh.
Nhìn cách làm của bà cụ, nàng hiển nhiên là thái hậu Từ Hi của nơi này, Quang Tự đế cũng không dám cãi lời “cha ruột” kia, chứ đừng nói là hắn.
Cho dù hắn nói giúp cho bọn ta, cũng sẽ không có kết quả tốt gì, chuyện không có kết quả thì không cần phải làm.
Trình Tinh Hà nắm lấy áo sơ mi của ta liên tục kêu khổ:
“Nên làm gì bây giờ?”
Ta trả lời:
“Chúng ta không cần hành động, chỉ cần chờ đợi.”
Trình Tinh Hà sửng sốt:
“Ý gì đây, chờ sét đánh à?”
Nhưng lời này còn chưa nói hết, một đống lửa đột nhiên bành trướng, một hình người từ bên trong ầm ầm đứng lên.
Nhìn hình dáng đó giống như một người phụ nữ đầu bù tóc rối.
Cả người người phụ nữ kia xanh lét, bắt lấy bà cụ lại, gắt gao siết cổ bà cụ, liều mạng kéo nàng vào trong lửa.
Biểu cảm của bà cụ nhanh chóng nhăn nhó, mái tóc xoăn nhuộm rất tinh xảo bị thiêu đốt, lần đầu tiên nàng để lộ đủ loại biểu cảm hoảng sợ ở trước mặt bọn ta.
Giang Thần hiển nhiên cũng bị dọa sợ, vừa mới kịp phản ứng muốn đi kéo bà cụ lại, nhưng bà cụ đã bị kéo vào trong lửa.
Hiển nhiên, bà cụ gả vào nhà họ Giang, mưa dầm thấm đất, cũng biết rất nhiều kiến thức về phong thủy, cho nên cũng từng nghe nói chu sa trừ tà, rải lên oán cốt có thể đốt cháy oán cốt một lần nữa.
Đáng tiếc là bà cụ không quá nắm rõ về hành động của tà mà như vậy.
Chu sa quả thật có tác dụng, nhưng đó là đối với hắc lệ quỷ, nhưng nữ quỷ áo đỏ cắn người kia đã là sát quỷ đỏ rồi.
Nàng căn bản không sợ chu sa - mà bà cụ lại là kẻ thù của nàng, rải chu sa ngược lại có thể thêm củi thêm lửa, kích thích oán khí của nàng, trợ giúp nàng hóa thành hình quỷ xanh – hắc lệ quỷ có thể có tiếng quỷ và hình dạng quỷ, bị người bình thường nhìn thấy, sát quỷ đỏ mới có thể có thực thể làm bị thương người sống, mà hình quỷ xanh lại cao hơn một tầng, có thể hoàn toàn không sợ dương khí, giết chết người sống.
Bà cụ phát ra một tiếng kêu rên cuối cùng và biến mất trong lửa, chờ mọi người ở đây phản ứng kịp, liều mạng đi dập lửa, phía dưới lửa đã không còn gì nữa.
Giang Thần không quan tâm cái gì nữa, lớn tiếng nói:
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đào nơi này lên cho ta!”
Vừa nghe vậy, ta định ngăn cản nhưng lại bị những nhân viên bảo vệ muốn lập công kia thoáng cái đẩy ra, chen chúc tới phía trước, lập tức cảm giác mặt chợt rung động giống như động đất nhẹ vậy, tiếp theo, nghe thấy có người hô lên một tiếng:
“Nơi này thế mà lại có nước...”
Không còn kịp nữa rồi.