Chương 219: Lợi Người Lợi Mình
Nàng ta viết lên cuốn vở:
"Hai người họ mua chao giúp ta."
Cái mùi này làm cho người ta buồn nôn, chó cũng chịu không nổi. Nhân viên điều tra mắng chúng ta vài câu nói nơi âm dương thanh tịnh không được ăn thứ thối như thế, tịch thu lọ chao đi luôn.
Lúc này ta mới thở phào một hơi...CMN, nguy hiểm thật, sơ hở là thành kẻ cõng nồi.
Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm mỹ nữ kia:
"Vì sao ngươi lại giúp chúng ta?"
Mỹ nữ kia viết mấy chữ:
"Lợi người lợi mình."
Nói ngắn gọn, nàng bảo vệ cho chúng ta, chúng ta cũng không nên nói chuyện trông thấy nàng ra. Mọi người đến Thiên Sư phủ đều có lòng riêng, đừng can thiệp lẫn nhau.
Cô gái này đúng là rất sáng suốt...ta càng ngày càng tò mò về nàng ta.
Sau khi nàng ta đi rồi, bên ngoài vẫn huyên náo một trận, cái gì mà...đại khái là có người xông vào Thái Cực đường giữa đêm, muốn trộm bảo vật trấn núi của Bát Trượng Kiều, nhưng thất bại trong gang tấc. Thiên Sư phủ trước nay chưa từng gặp trường hợp này, thẹn quá hoá giận muốn nghiêm tra, tất cả mọi người không được yên đâu.
Còn có người nói Thái Cực đường là nơi rất tà, nghe nói phòng nghiêm tử thủ, không muốn để người khác biết thứ canh cổng. Ai có bản lĩnh lớn mà xông vào như thế? Nếu người này bị bắt được, chắc chắn sẽ bị ném thẳng đến Thái Cực đường, cho ăn thứ không ra hồn người.
Trình Tinh Hà hóng hớt về, nhe răng nhếch miệng, vỗ về lấy trái tim, thở phào:
"CMN, tạo nghiệt gì đây. Mới ngày đầu tiên, ngày đầu tiên đã xui xẻo thế này rồi! Còn cô gái kia nữa, lai lịch của nàng ta là gì? Đêm dám xông vào Thái Cực đường, sợ là chán sống rồi?"
Ta bảo ngươi vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, Thiên Sư phủ vốn chính là nơi đầm rồng hang hổ, chỗ này không có chuyện qua dễ dàng đâu.
Ngày đầu tiên trôi qua trong kích thích như thế, chắc chắn sau này cũng sẽ không quá dễ chịu.
Hôm nay chúng ta không thể nào ngủ yên giấc đước, rốt cuộc, sáng sớm hôm sau đã bị gọi dựng dậy.
Trình Tinh Hà dụi đôi mắt nhập nhèm muốn chửi thề. Đây là cái thời gian làm việc ngủ nghỉ quái quỷ gì vậy? Công nhân thủy thủ trên thuyền làm lao động còn không khổ như thế.
Đến lúc đến nơi, ra là chúng ta được tập hợp để bắt đầu xử lý chuyện phong thủy.
Trình Tinh Hà sững sờ, không nén nổi nói:
"Nhanh thế à?"
Huyền giai sư huynh nọ trừng trắng mắt với Trình Tinh Hà:
"Các ngươi đến Thiên Sư phủ chẳng phải để thăng giai, trở nên nổi bật sao? Không làm đúng chính sự, chẳng lẽ lên ăn cơm cá muối?"
Người khác nghe thi cử quen, cũng đều đồng ý. Ta và Trình Tinh Hà trao đổi ánh mắt mũi chút, ta bảo hắn bớt nói lời nhảm nhí lại...mục đích của chúng ta là đợi tên Giang què, đừng để bị đuổi ra trước, nên chuyện gì cũng phải khiêm tốn.
Trình Tinh Hà đành im lặng không lên tiếng, những người khác bị phái đi...từ khi phá cửu quỷ ép quan tài, các nơi đều xuất hiện lỗ hổng trong phòng thủy, người của Thiên Sư phủ có lẽ đã thiếu lực lượng nghiêm trọng, khó trách lại khoa trương thanh thế như thế này.
Mà sư huynh Huyền giai kia phân chia nhiệm vụ xong thì ngoắc chúng ta lại:
"Hai người các ngươi có chút đặc biệt."
Ta sững sờ, lập tức chột dạ, chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua đã bị phát hiện?
Mà sư huynh Huyền giai lại nhìn tư liệu trên tay, nói:
"Thiên Sư phủ không có tiền lệ để thầy phong thủy ở Hoàng giai vào đây. Cho nên, hai người các ngươi hoặc là trong một tuần lễ lên tới Huyền giai, hoặc là cút khỏi Thiên Sư phủ."
CMN? Ta ngẩn cả người ra. Một tuần lễ thăng lên Huyền giai? Ngươi để ta đi dời Thái Hành sơn, Vương Ốc sơn trong một tuần có khi còn dễ hơn một chút đó. Đây chẳng phải là làm khó dễ hay sao?
Trình Tinh Hà muốn cãi lý, nhưng ta giữ hắn lại, để hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ. Mà sư huynh Huyền giai kia cũng đã nhìn ra, mỉm cười, nói tiếp:
"Cũng may cho các ngươi, ta giao các ngươi một chuyện lớn, nếu xong chuyến này, việc thăng Huyền giai hẳn không phải là vấn đề."
Nói rồi, đưa một vụ án đặc biệt cho ta.
Ta nhìn án lệ kia, tiêu đề trên đó là thủy yêu ăn thịt người.
Thì ra chỗ đó là bên Hoàng Hà duyên, cũng trong vòng quản lý của Bát Trượng Kiều.
Năm nay nước mưa rất nhiều, ở vị trí đó có tình trạng vỡ đê, hàng năm vào lúc này người dân địa phương đều sẽ cầm công cụ đến chỗ vỡ đê đập tu sử lại, đánh bắt cá chép Hoàng Hà vọt ra. Nhưng năm nay họ không chỉ đánh được cá, mà còn được một thứ rất quái đản.
…
Đó là vài cái bình.
Trên những cái bình này là những hoa văn vô cùng tinh mỹ, có điều rất trừu tượng, họ không nhận ra là có ý gì.
Ban đầu dân bản xử rất vui vẻ, nghĩ vớt được từ sông Hoàng Hà thì chắc chắn là đồ cổ, đồ cổ loạn thế là hoàng kim thịnh thế, đây là Thủy thần từ bi, cho họ phúc lợi!
Vậy nên dân bản xử đưa mấy cái bình này vào tiệm đồ cổ trong thành để người ta xem.
Bình thường cửa hàng đồ cổ trong thành rất thích kiếm lời từ tay người trong thôn nhưng lần này vừa thấy thứ họ ôm tới thì mặt mũi trắng bệch, xua tay liên tục, nói họ không dam thu thứ này.