Chương 220: Bằng Lòng
Dân bản xứ cũng rất buồn bực, nói cái chén cũ có vết nứt các ngươi còn thu, cái bình hoa lớn hoàn chỉnh thế này sao lại không cần? Họ cũng hơi có hiểu biết, từng xem trên TV bình sứ cho Quỷ Cốc Tử mang xuống núi có thể bán được một tỷ, cái bình này của họ kém ở chỗ nào chứ?
Người của cửa hàng đồ cổ hít một hơi khí lạnh, không chịu nói kỹ, đẩy họ ra khỏi cửa hàng, không dám chạm vào thứ kia, chờ họ ra khỏi cửa còn dốc sức lau chỗ dính vào cái bình kia, còn thắp hương đốt vía.
Nhân viên của cửa hàng đồ cổ kia được xưng là nhà giàu, chỉ có một việc là xem đồ cổ cho nhà giàu cả đời, khẽ nói với những người trong thôn ngàn vạn lần đừng chạm vào thứ này, sẽ mất mạng, phải ném mấy cái bình này vào lại Hoàng Hà rồi dập đầu nhận lỗi, có khi còn có thể tránh được một kiếp.
Dù gì người trong thôn này cũng bảo thủ hơn người thành phố, Cái bình lớn đang yên lành, ai nỡ ném vào sông chứ?
Các ngươi không thu thì để bỏ trứng gà trong phòng bếp cũng được.
Nhưng ông cụ nhà giàu nói không sai, không bao lâu sau, dân bản xử gặp phải chuyện kỳ lạ,
Ban đầu có một nhà, lúc nửa đêm nghe thấy chó nhà mình dốc sức sủa to, tưởng có người đến nên ra ngoài xem, chỉ thấy con chó kia sủa to về phía nhà bếp.
Người nhà kia rất bực bội, tưởng có cái gì vào phòng bếp, nam chủ nhân vào phòng bếp xem, vừa đi thì cả đêm không về.
Hôm sau nữ chủ nhân phát hiện ra, tới phòng bếp xem thì bị dọa sợ tới đặt mông ngồi trên đất.
Chỉ thấy một thứ gì đó màu đỏ nằm sấp trên đất nhà họ, có tay có chân như thể một con người, nhìn kỹ tiếp thì là một người toàn thân đầy máu, khắp người là dấu răng không có quy tắc như thể bị thứ gì gặp sống.
Bên cạnh người đó có mấy món quần áo bị xé nát, là nam chủ nhân.
Chuyện này mở đầu, sau đó, lục tục có không ít người chết...Đều là bị cắn xé nát da sống, để lại một cỗ huyết thi.
Đương nhiên lần này khiến lòng người trong thôn bàng hoàng, dần dần họ phát hiện những người này cùng có chung một điểm...Trong nhà họ đều có cái bình vớt ra từ trong sông.
Điều này khiến người trong thôn sợ hãi hơn, không ít người ném thẳng đi nhưng ném bình rồi, vận rủi lại không chấm dứt, ngày nào trong thôn cũng có người chết, mùi máu tanh bay lên thành một tầng nồng đậm.
Ai cũng truyền tai nhai là thủy yêu Hoàng Hà nấp trong bình đi ra, muốn ăn hết người ở đây.
Tuy thôn này có lịch sử lâu đời nhưng vô cùng nghèo nàn, không mời nổi tiên sinh, phủ Thiên Sư là công cụ của quan phủ, chuyên quản nỗi khổ của dân gian cho nên giao chuyện này vào tay phủ Thiên Sư.
Ta và Trình Tinh Hà xem xong tài liệu án lệ. Trình Tinh Hà kéo ta:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi có thấy không, bất kể đi đến đâu chúng ta cũng không gặm được cục xương ngon. Lần trước là đào tâm lần này là lột da, ta thấy có lẽ chúng ta vẫn nên tới Tây Xuyên tìm người què Giang đi, đừng tìm những người này nữa, chơi mất cả mạng trước mất thôi."
Hiển nhiên sư huynh huyền giai kia cũng nhận ra, cười tít mắt nói:
"Đương nhiên, phủ Thiên Sư chúng ta cũng có thể ép buộc gây khó người khác. Nếu các ngươi cảm thấy không nắm chắc chuyện này thì có thể hoan nghênh giao trả chuông phong thủy bất cứ lúc nào."
Ý là không làm việc sẽ đuổi chúng ta ra ngoài.
Lúc này ta còn nhận ra hình như sư huynh huyền giai này hơi quen...Đúng rồi, chẳng phải là một trong những con em thế gia ở cùng một chỗ với Ô Kê sau khi sau khi chúng ta vào cửa à?
Đồ đệ hay này đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đuổi sư phụ ra ngoài.
Ta thầm suy nghĩ...Thủy thần? Còn thứ ăn thịt người kia sẽ chẳng phải là chuyện Tiêu Tương đấy chứ?
Hơn nữa nhất định chúng ta phải ở lại phủ Thiên Sư để tìm được người què Giang. Ta lại nghĩ ra kế sách, nói chúng ta có thể thử một chút.
Dù không giải quyết được chuyện này cũng có thể kéo dài thời gian, có lẽ tới lúc đó người què Giang sẽ quay lại.
Khi tìm được người què Giang, ai sẽ để ý có vào được phủ Thiên Sư không.
Trình Tinh Hà tức giận giậm chân, nói ta nghiện tìm đường chết.
Hình như sư huynh huyền giai kia không ngờ ta có thể đồng ý, vậy mà lại sửng sốt.
Sau đó ta hỏi sư huynh huyền giai:
"Theo quy tắc của phủ Thiên Sư, mấy cái chuông thanh đồng của chúng ta...Cũng chính là thiên sư thực tập ra ngoài làm việc, đáng lẽ ra nên có thiên sư cấp cao dẫn theo, không biết ngươi phái ai cho chúng ta?"
Sư huynh huyền giai kia càng không ngờ vậy mà ta lại quen thuộc với điều lệ phủ Thiên Sư như thế, càng hơi nhếch nhác, lúc này mới trầm ngâm nói:
"Cũng đúng...Tìm ai nhỉ..."
Lúc này, một người nhích lại gần, ta nhìn thì thấy là mỹ nữ băng sơn.
Nàng ta giơ một quyển vở lên, trên đó viết:
"Ta bằng lòng đi."
Ta lập tức sững sờ, ồn ào hiểu rõ làm gì chứ, ngươi muốn đi thì đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn.