Chương 221: Quỷ Khóc
Sư huynh huyền giai kia chỉ ước gì như thế, lập tức đồng ý:
"Lan Như Nguyệt bằng lòng đi, vậy thì tốt quá, ngươi dân hai sư đệ hoàng giia này, hai người các ngươi nghe lời hoàng tỷ này."
Thì ra tên nàng ta là Lan Như Nguyệt, tên cũng rất điển nhã. Nhưng Trình Tinh Hà vừa nghe tên nàng ta lại lộ ra vẻ mặt rất mất tự nhiên, nhìn chằm chằm nàng ta. Sư huynh huyền giai không nhìn tiếp, ho khan một tiếng:
"Thằng nhóc ngươi chưa từng nhìn thấy mỹ nữ à? Rơi tròng mắt ra rồi kìa!"
Lúc này Trình Tinh Hà mới khôi phục tinh thần, dời tầm mắt nhưng rất rõ ràng là vẻ mặt nhìn Lan Như Nguyệt hơi thay đổi.
Ngươi vừa thấy đã yêu nhưng đã muộn rồi. Sau đó ta xê dịch tầm mắt thì thấy Ô Kê đang thò đầu vào từ ngoài cửa, hắn vừa nhìn thấy ta thì không đi mà hơi giật mình.
Nghiệt đồ này, không chỉnh hắn cho ngay ngắn thì mất công thu tên đồ đệ này rồi, vậy nên ta vẫy tay với hắn.
Ô Kê đi tới với dáng vẻ xui xẻo, ta cười tủm tỉm vỗ vai hắn:
"Đồ đệ ngoan, mấy ngày nay vi sư phải ra ngoài, đi tới Hoàng Hà một chuyến."
Ô Kê ước gì có thể đánh ta một trận, cơ bắp trên mặt nhảy thình thịch nhưng vẫn nắm chặt nắm tay, khẩu thị tâm phi nói:
"Vậy sư phụ người chú ý sức khỏe..."
Nhưng thực ra ước gì ta có thể bị thủy yêu Hoàng Hà lột da nhỉ?
Ta gật đầu liên tục:
"Ta hiểu tấm lòng của ngươi, vậy ngươi đi cùng sư phụ đi. Từ lúc sư phụ thu ngươi làm đồ đệ tới nay chưa dạy cho ngươi cái gì. Nhân cơ hội này bồi dưỡng ngươi cho tốt một chút."
Ô Kê vừa nghe thấy thế thì mắt trợn tròn:
"Ngươi nói gì?"
Ngươi cứ nói đi, ta sẽ để cho ngươi biết thế nào là nâng đá đập vào chân mình.
Đương nhiên Ô Kê biết rõ tính nguy hiểm của thủy yêu, chỉ thiếu nước không khóc ra tại chỗ. Hắn lắp bắp kiếm cớ, vốn ta không cho cơ hội, bảo hắn về thu dọn hành lý, lên đường luôn.
Trên đường đi Ô Kê vẫn ủ rĩ, trà không nhớ cơm không nghĩ, Lan Như Nguyệt thấy hắn đáng thương, còn yên lặng cho hắn chút thức ăn thức uống.
Vốn Lan Như Nguyệt rất xinh đẹp, Ô Kê gần như bị cảm động lập tức. Đôi mắt như mụn cơm của Ô Kê nhìn Lan Như Nguyệt đắm đuối đưa tình, Trình Tinh Hà cau mày, dường như vẫn trầm tư suy nghĩ.
Ta thấy hình như hắn đang ghen, nói cuộc đời của ngươi được mấy lần thanh thủ, nếu ngươi thích thì ngàn vạn lần đừng cố gắng nhường người yêu cho người khác, càng đừng nói là loại người như Ô Kê.
Mắt Trình Tinh Hà buồn bã:
"Loại người như ta có tư cách gì mà gây tai họa cho con gái nhà người ta, khiến người ta thành quả phụ?"
Dứt lời, hắn phản ứng kịp:
“Không đúng, ngươi nói ai là người yêu?"
"Không phải là Lan Như Nguyệt à?"
Trình Tinh Hà trừng ta một cái, nói không chút khách sáo:
"Ngươi biết cái gì."
Cứ như thế, bốn người chúng ta tới Hoàng Hà.
Thực ra thị trấn này rất lớn nhưng vừa vào đã cảm thấy bầu không khí là lạ...Có cảm giác không khí trầm lặng.
Trình Tinh Hà khẽ nói:
"Kỳ lạ, không phải ở đây có không ít người bị lột da chết à, sao ta không thấy ai nhỉ?"
Ta cau mày, đây không phải là điềm báo gì tốt.
Chúng ta vào trong thôn, định tìm người hỏi thăm một chút, kỳ lạ là kêu mấy tiếng mà thị trấn to như thế, thậm chí cả một tiếng vọng cũng không có.
Cảm giác này khiến người ta thấy cực kỳ sợ hãi một cách kỳ lạ.
Ô Kê nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói:
"Chẳng lẽ...Là người ở đây bị thủy yêu ăn hết rồi à?"
…
Trình Tinh Hà vội nói:
"Nếu là như thế thật vậy có phải chúng ta không cần quan tâm chuyện ở đây nữa không...Người chết hết rồi còn trông nom cái lông gì."
Nhưng tới cũng đã tới, dù gì cũng phải đi xem thử chứ? Không thì về báo cáo kết quả công việc làm sao?
Hơn nữa, ta có dự cảm nếu thứ kia tới từ trong nước thì có thể biết rõ chuyện Tiêu Tương.
Ở cổng thôn có tường thành cổ rất cao. Ta leo lên nhìn xuống dưới, nhìn ra ở đây là một giao long xuất hải.
Giao long xuất hải chính là cả con sông vây quanh một vùng đất đai, long khẩu hướng ra ngoài, chỗ như thế này linh khí rất thịnh...cũng như dạ xoa song vĩ hạt tử trong nước vậy. Hẳn hôi bách thương lưu rất thích chỗ này.
Nhưng kỳ lạ là ở chỗ này, vậy mà ta không thấy được thanh khí.
Lạ lùng, ta không thấy thanh khí, hoặc là vốn chỗ này không có linh vật hoặc là...Linh vật quá lợi hại, một hoàng giai nhị phẩm như ta vốn không có tư cách nhìn thấy.
Đúng lúc này, một giọng nói kỳ lạ bỗng vang lên trong thôn...nức nở nghẹn ngào.
Sắc mặt Ô Kê lập tức xanh biếc, lẩm bẩm:
"Đây là...Quỷ khóc?"
Trình Tinh Hà lườm hắn một cái:
"Ngươi biết cái gì? Đỗ Phủ từng nói tân quỷ phiền oan cựu quỷ khốc, thiên âm vũ thấp thanh thu thu (Ma mới oán than, ma cũ khóc lóc…Trời đất âm u, mưa rơi rả rích, tiếng than rên rỉ), đâu ra cái giọng nói này."
Lan Như Nguyệt cũng hướng đôi mắt hạnh về phía đó, dường như đang tập trung lắng nghe.