Chương 223: Nước Bẩn
Theo lý thuyết thì viện lớn như thế, dân quê đều sẽ nuôi ít gà heo các loại, chúng ta cũng nhìn thấy chuồng heo và lồng gà nhưng không thấy một vật sống, không chỉ như thế, mùi máu nhiều như thế nhưng không có con ruồi nào bay trong này.
Ô Kê che miệng, lẩm bẩm:
"Chỗ này...Là tử địa?"
Đúng thế, dường như vật sống ở đây chỉ có bốn chúng ta.
Ta suy nghĩ, không phải vì ở đây có máu đỏ xuất hiện mới có loại bình đòi mạng này à? Chi bằng tới bờ sông tìm xem thử.
Ô Kê đã càng căng thẳng rồi, nói:
"Nhưng sông lớn như thế, đi đâu mà tìm?"
Ta đáp:
"Nói thừa, đương nhiên là đi tới chỗ nhiều dấu chân nhất để tìm."
Quả nhiên, không bao lâu sau, chúng ta tìm thấy một bãi bùn nhỏ, chỗ đó dày đặc dấu chân, xung quanh còn có vài đồ bỏ đi, hiển nhiên thường xuyên có người tới đây giẫm đạp. Ta tinh mắt thấy được một thứ gì đó màu trắng phập phồng trong nước.
Dường như là đáy một cái bình sứ!
Ta lập tức phấn chấn tinh thần, đi xuống nước vớt thứ kia lên nhưng thứ đó không ở gần, ta xoay lại đi tìm thứ vớt lên.
Đúng lúc này, một cơn sóng ập tới, đưa thứ kia tới bờ sông. Lan Như Nguyệt định ra vớt, Ô Kê thấy thế đương nhiên muốn thể hiện, giơ tay định vớt cái bình lên:
"Nước này bẩn lắm, đừng làm bẩn tay ngươi..."
Nhưng còn chưa nói hết lời, Ô Kê "roạt" một cái ngã luôn vào nước, Trình Tinh Hà còn tưởng hắn giẫm phải bùn trượt xuống, còn đứng cạnh cười hắn chụp ếch, không ngờ lần này không phải thế, Ô Kê giãy giụa kịch liệt trong nước. Ta lập tức phản ứng kịp...Có thứ gì đó dưới nước kéo hắn xuống!
Còn mặt nước thì nổi lên một vòng nước đỏ tươi...Máu của Ô Kê!
Ta lập tức chạy tới định kéo Ô Kê, Lan Như Nguyệt nhanh hơn ta, giơ tay kéo chân Ô Kê, lập tức kéo Ô Kê lên khỏi mặt nước, bọt nước nổi lên, ta thấy rõ ràng trong nước có một bàn tay vươn ra, định bắt lấy Ô Kê.
Vốn bàn tay kia không có da và thịt, chỉ có xương tay trắng toát...Quả thực không khác gì tay vị công tử ca trong ngôi mộ quý nhân kia!
Lan Như Nguyệt dùng một tay quăng Ô Kê lên bờ, tay kia kéo tay còn lại, hạ xuống kéo cả cánh tay lên.
Ta lập tức lấy làm kinh hãi, hơi sức của nàng ta lớn thế?
Nhưng trong khoảnh khắc này, cánh tay kia phát ra một tiếng vang, gãy lìa.
Bong bóng nước tản ra, hiển nhiên thứ kia chìm xuống.
Trình Tinh Hà lập tức trợn mắt:
"Thứ kia là...Quỷ nước?"
Lan Như Nguyệt lắc đầu, viết ba chữ trên quyển vở:
"Giang thi trở mình."
Cái gọi là giang thi trở mình cũng là một loại hành thi, chẳng qua là thứ này xen lẫn giữa quỷ nước và hành thi...Bình thường người đi thuyền gặp khó khăn, chết nơi đất khách quê người, trong lòng có oán khí, nếu đúng lúc nuôi thi ở vùng này thì dù là người chết cũng có thể hành động hành thi trong nước, giống như ma cọp vồ, thích kéo mạn thuyền nhỏ, lật thuyền khiến người ta chết thay.
Ta nhìn chằm chằm vào xương tay kia, lòng thầm nhủ sở dĩ không tìm thấy người chết tỏng thôn chẳng lẽ là bị rơi xuống nước hết rồi à?
Thủy vực này vô cùng đục ngầu y như canh bùn, vốn không thể nhìn rõ phía dưới mặt nước là cái gì.
Đúng lúc này, ta bỗng nghe thấy tiếng "hì hì"...
Như thể là thứ gì đó đang dùng tốc độ cực nhanh bò tới chỗ chúng ta!
Ta lập tức ngoảnh lại...Ô Kê vừa được kéo lên không thấy đâu nữa!
Còn dấu vết kéo trên mặt đất thì không thấy đâu nữa!
Thứ kia như có trí tuệ...Cố ý dùng tiếng động thu hút chúng ta rồi dùng giang thi trở mình thu hút sự chú ý của chúng ta rồi lôi người sống đi!
Ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, chạy theo dấu vết kéo đi kia.
Dấu vết kéo đi kia kéo tới một cái hố đất rất sâu.
Ta đang định chui qua xem thì Lan Như Nguyệt chạy tới, một phát bắt được cánh tay ta, nhanh chóng viết mấy chữ trên quyển vở.
"Thứ kia cố ý dùng Bạch Phượng tới dẫn chúng ta vào, cẩn thận, trong này có bẫy.