Chương 224: Năng Lực Cao Nhất
Vậy rốt cuộc đó là cái gì?
Lúc này Trình Tinh Hà cũng thở hổn hển chạy tới, chống hông kêu oai oái:
"Các ngươi không chờ ta, làm ta chạy đau sốc hông..."
Vừa nói vừa lấy cái lon kia ra:
"Đây là cái hoàn chỉnh, nhìn xem có gì không đi."
Trình Tinh Hà đúng là đáng tin, lúc ta nhìn hình dáng cái lon kia, trong lòng lập tức chấn động - khó trách cửa hàng đồ cổ không nhận cái này, đây là một táng bình!
Táng bình chuyên môn dùng để đựng di cốt, cũng chính là lọ tro cốt bây giờ.
Ta đã thấy ông chủ tiệm bán đồ cổ từng bán, nhưng lúc bán không nhắc đến chuyện này, chỉ nói đây là lọ tướng quân đựng phật châu làm đồ trang trí - nắp của loại lọ này rất giống mũ của tướng quân, cho nên mới có tên như thế.
Nhưng cửa hàng đồ cổ cũng không phải không có kiến thức, làm giả táng bình thành lọ tướng quân để bán cũng không phải chuyện độc quyền của chủ tiệm đồ cổ, trong thiên hạ này lắm quạ đen như vậy, họ còn phải sợ cái gì?
Đến khi nhìn hình vẽ trên cái lọ, ta liền nhíu mày lại.
Vừa rồi chỉ có thể nhìn thấy trong đống mảnh vụn hình một người khom lưng bê cái gì đó, bây giờ mới nhìn thấy toàn cảnh, đó là một người không đầu cầm đầu của mình, cung kính đưa cho người trước mặt.
Trình Tinh Hà cũng nhìn theo:
"Cái này nghĩa là sao? Đưa đầu tới gặp?"
Ta khuyên hắn học hỏi nhiều hơn, đây là tế người sống.
Cũng chính là người ta tình nguyện hiến tế mạng của mình cho thần linh cai quản địa phương - trong lòng ta cảm thấy rất buồn nôn, nếu như ở đây có vô số lọ như vậy thì phải có bao nhiêu người bị tế sống để cung phụng chứ?
Cho nên cái lọ này là để cung phụng cho thần linh nào đó, ai cầm nó có nghĩa là đã cướp đồ của thần linh, sẽ gặp báo ứng, tiệm đồ cổ hiểu được cho nên không dám mạo hiểm như vậy.
Ta cẩn thận xem tiếp người nhận cung phụng, thứ đang nhận đầu người kia gọi là người cũng không giống lắm, trông như một quả chuối tiêu có tay chân, nhưng lại mềm nhũn tê liệt ngồi trên mặt đất, cứ như căn bản không thể đứng lên được, mà càng quái đản hơn là thứ kia còn có một cái đuôi.
Trình Tinh Hà nhíu mày:
"Giống như người thằn lằn vậy - lần này chính là nó gây chuyện?"
Nhìn qua cũng khá giống, đây là cái thứ gì? Nhưng nhìn dáng vẻ kia thì không giống chuyện tốt - thần linh chính thống sẽ không ăn thịt người. Chẳng lẽ cũng là một thứ giống như bà bà thần sao?
Nhưng bà bà thần cũng không đến mức một lần ăn nhiều táng bình như vậy.
Ta quay đầu lại nhìn cái động kia, thầm nói cho dù như thế nào cũng phải đi vào đó một chuyến - mặc dù Gà Ác không phải là con chim tốt gì, nhưng dù sao cũng là một mạng người, ta không thể thấy chết mà không cứu.
Vì vậy ta liền hỏi Lan Như Nguyệt có gương không?
Lan Như Nguyệt dường như không hiểu, viết trên quyển sổ hỏi ta muốn gương làm gì?
Ta liền nói cho nàng, vừa rồi ta phát hiện một điểm giống nhau giữa mấy căn nhà bỏ hoang - đó chính là tất cả gương trong nhà họ đều bị vỡ.
Cho nên mục đích mà vật kia xông vào là để đập hết gương của người ta đi.
Điều này chứng tỏ nó sợ gương và thủy tinh.
Lan Như Nguyệt nghe vậy thì vô cùng khâm phục, lập tức lấy một cái gương nhỏ trong ba lô ra.
Ta cất đi, bảo hai người họ ở bên ngoài trông coi, ta vào xem một chút.
Nhưng không ngờ Lan Như Nguyệt lại chỉ vào chuông của mình, sau đó đi vào trước ta một bước.
Ý là nàng có năng lực cao nhất, đáng lẽ ra phải đi đầu?
Nếu ta để một cô gái đi đầu thì còn gì là đàn ông nữa? Vì vậy ta cũng vội vàng đi vào theo.
Trình Tinh Hà căn bản cũng không muốn cứu Gà Ác, nhưng ở bên ngoài một mình lại sợ, cắn răng một cái, nói phải chết cùng chết, cho nên cũng đi vào theo.
Cái động kia rất nhỏ, vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi ngây ngấy khiến người ta chán ghét - ở chỗ chúng ta gọi đó là mùi táng khí, lúc dời mộ phần thường xuyên có thể ngửi được, nhưng thật ra đó là thi thể thối rữa, dầu mỡ không có chỗ thông gió nên thấm vào bùn ẩm ướt tỏa ra.
Bây giờ phụ nữ hay thích giảm cân, luôn đòi hỏi thứ giảm cân mạnh nhất, thật ra thì đó chính là táng bùn, thứ mùi này có thể kiềm chế cơn thèm ăn của người ta, khiến người ta cảm thấy buồn nôn không ăn ngon.
Chỗ này...Phải có bao nhiêu người chết chứ?
Trình Tinh Hà cũng phát hiện ra cơ hội làm ăn, vừa nôn ọe vừa nói:
"Nếu sau này chúng ta làm xong chuyện lớn rồi, không ăn cơm âm dương nữa, có thể mang bán táng bùn giảm cân."
Vẫn nên còn sống ra ngoài trước đã.
Càng đi càng thấy lối đi hẹp lại, may mà ba người chúng ta khá gầy, miễn cưỡng có thể tiến về trước, nhưng không lâu sau, Lan Như Nguyệt trước mặt đột nhiên bất động.
Ta liền hỏi nàng có chuyện gì?
Nơi này chỉ có một màu đen sì, nàng có viết chúng ta cũng không nhìn thấy, ta chỉ cảm thấy nàng túm lấy tay ta, kéo ta đi ra ngoài.