Chương 225: Giao Long Xuất Hải
Ý là...Ta lập tức hiểu ra, có gì đó đang đến!
Vừa nghĩ tới đây, ta liền nghe được những tiếng “sột soạt” giống như có thứ gì đó đang đào đất rất nhanh, Trình Tinh Hà cũng nghe thấy, lập tức kéo ta ra ngoài. Nhưng đã không kịp rồi, trên đỉnh đầu nổ “ầm” một tiếng, cả cái động này đều sụp đổ!
Bùn đất ẩm ướt rơi xuống người chúng ta như mưa, Lan Như Nguyệt lấy một thứ như hộp quẹt, ánh sáng lóe lên. Trong ánh sáng đó, ta nhìn thấy vô số bạch thủ - là phiên giang thi!
Mọe nó cái động này thông đến đáy sông sao?
Ta thầm nói mặc dù Gà Ác quan trọng, nhưng mạng sống của ba người chúng ta cũng rất quan trọng, muốn làm chuyện gì cũng phải lượng sức mình. Ta bảo Lan Như Nguyệt đi ra rồi nghĩ cách tiếp, nhưng Lan Như Nguyệt lại không hề chuyển động, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang bẻ gãy hai tay bạch thủ, đá văng đầu lâu ra, động tác vừa mạnh mẽ vừa lưu loát khiến ta không rời mắt nổi.
Kỹ năng này...Có lẽ Lan Như Nguyệt không chỉ biết xem phong thủy, nàng còn là một tiên sinh võ thuật.
Mặc dù Lan Như Nguyệt lợi hại, nhưng đống bạch thủ kia càng ngày càng nhiều, nàng vừa không cẩn thận đã bị mấy bạch thủ túm lấy cổ chân, liền mạng kéo vào trong.
Ta sợ thót cả tim, lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra - nhưng chỗ này vô cùng chật hẹp, căn bản không sử dụng được, ta mất rất nhiều sức mới điều chỉnh xong góc độ, chém một kiếm xuống.
Vô số bạch thủ đứt lìa, đống đất suýt nữa nhấn chìm chúng ta, Trình Tinh Hà ôm đầu hô:
"Chiêu lớn lần trước của ngươi đâu?"
Ta cũng muốn xài chiêu đó lắm, nhưng không phải lúc nào cũng có thể dùng được - không có cách nào cả, phải xem ý ông trời thôi. Ta vận hành khí, chém về phía cửa hang.
Đúng là khi người ta đến trước mặt cái chết sẽ luôn có một ít tiềm năng, ta thấy viên đá quý trên Thất Tinh Long Tuyền sáng lên, một kiếm khí dễ dàng xuyên qua hang động.
Hang động lập tức nổ tung, bạch thủ cũng bắn tung tóe ra bốn phía. Cả cái hang như đất rung núi chuyển, Trình Tinh Hà ở phía sau liều mạng đẩy ta:
"Chạy mau chạy mau chạy mau!"
Ta lôi hắn, đẩy Lan Như Nguyệt về phía trước, sau lưng hoàn toàn sụp đổ, ba người chúng ta nhanh chân vọt ra khỏi hang động.
Vừa mới ra khỏi hang động, sau lưng đã vang lên ầm ầm, cả cái hang đều bị chôn vùi.
Ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, cơn đau nhức dưới người lập tức kích thích khiến ta tỉnh táo lại, lúc này ta mới phát hiện nửa người mình đè lên trên cái lọ, lọ đã vỡ, ghim vào tay ta chảy máu đầm đìa.
Mà nửa người còn lại bị Lan Như Nguyệt úp mặt xuống đất đè lên, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu ta - không thể trông mặt mà bắt hình dong được, hóa ra là sân bay.
Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt tiếp xúc thân mật, hắn bật ngồi dậy, kinh ngạc sợ hãi nhìn tay mình.
Ta lấy lại tinh thần, bảo hai người họ nhanh đứng khỏi người ta, ta đã sắp bị họ ép thành bánh rán rồi. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, ta thấy được một cái đỉnh mái.
Ta lập tức phản ứng lại, đây là một cái miếu?
Lại nhìn chung quanh, ta lập tức sửng sốt - xung quanh có vô số táng bình rậm rạp chặng chịt đến không hết chồng từ chân tường đến mái đỉnh!
Trình Tinh Hà cũng phản ứng lại, lập tức nói:
"Đây...Là một cái miếu dưới đáy nước?"
Không sai, ta miễn cưỡng bò dậy, thấy cái miếu này là hình bát giác, nhưng một bộ phận đã bị nước bào mòn, lại bị tích tụ bùn cát.
Khó trách...là lũ lụt làm lộ ra nơi này, người trên bở mới nhặt được táng bình.
Nhưng thứ gây chuyện đúng là đã được ăn hương khói sao?
Giao long xuất hải...Ta đã hơi đoán được.
Ta đang muốn nhìn kỹ một chút, Lan Như Nguyệt lại kéo ta, đưa tay chỉ lên trên tường.
Ta thấy trên tường có một số chữ cái như con giun, ta không đọc hiểu được, nhưng may mà xung quanh còn có rất nhiều bích họa, màu sắc vẫn còn rất đẹp.
Trình Tinh Hà cũng nhìn theo:
"Đậu má, hóa ra là có chuyện như vậy."
Nội dung của bích họa nói là ở địa phương này có một con yêu quái chiếm đóng, khiến nước sông dâng lên, dân chúng lầm than. Nghe theo đề nghị của phù thủy bên ngoài, người địa phương đã tốn rất nhiều nhân lực vật lực để xây ra cái miếu dưới đáy sông cúng tế yêu quái, hy vọng yêu quái nương tay, cho họ được mưa thuận gió hòa.
Nhưng không hiểu sao yêu quái lại rất vô lý, đã được xây miếu dưới sông cho rồi mà còn không cam lòng, muốn ăn người bản xứ.
Người bản xứ không thể làm gì khác hơn là đưa một vài đồng nam đồng nữ vào, nhưng khẩu vị của yêu quái càng ngày càng lớn, muốn ăn người trưởng thành, dân bản xứ không thể nhịn được nữa, đúng lúc này ông trời đã nhìn rõ mọi việc, liền phái thiên quân vạn mã xuống giải quyết con yêu quái kia, người địa phương nhân cơ hội này hợp sức tấn công, nhốt yêu quái trong miếu dưới đáy sông.
Mà những táng bình kia đều là tế người sống, dùng mạng người để bảo đảm yêu quái sẽ bị nhốt trong miếu dưới sông mãi mãi không ra được, cộng thêm...
Ta lập tức vực lại tinh thần, phía trên có vẽ thanh long bạch hổ, chu tước huyền vũ.