Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 226 - Chương 226 - Giao

Chương 226 - Giao
Chương 226 - Giao

Chương 226: Giao

Trình Tinh Hà cũng nhìn thấy, thấp giọng nói:

"Tứ tướng cục!"

Tứ tướng cục xuất hiện, yêu quái bị trấn áp, trừ khi tứ tướng cục bị phá, nếu không yêu quái sẽ vĩnh viễn không ra được.

Nói như vậy...Đây là chuyện xảy ra trong “Cảnh triều” mà Thành Bắc Vương nói.

Bây giờ Cửu Quỷ Áp Quan đã bị phá, cho nên phong thủy ở mọi nơi thay đổi, mà Đỗ Hành Chỉ cũng nói đất Cửu Quỷ Áp Quan có liên quan đến tứ tướng cục.

Nhưng liên quan kiểu gì? Thật ra thì ta đã sớm đoán được, nhưng vẫn không dám ngẫm nghĩ, Tiêu Tương ở đất Cửu Quỷ Áp Quan là một người trong tứ tướng cục sao?

Cho nên Tiêu Tương bị ta đưa ra ngoài, phong thủy các nơi bắt đầu không yên, cộng thêm lũ lụt Hoàng Hà, cái miễu bị giam dưới đáy sông vĩnh viễn này cũng bị phá giải, con yêu quái kia được thấy mặt trời lần nữa, ra để báo thù!

Ta vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt đồng thời kéo ta lại:

"Cẩn thận!"

Cùng lúc đó, ta nghe thấy những tiếng “vèo vèo” giống như có vật gì đang nhào tới.

Nhưng ai ngờ họ người kéo ta về phía nam, người thì kéo về phía bắc, khiến ta không thê động đậy được. Đúng lúc này, ta chợt nghe thấy giọng nói của Tiêu Tương đã lâu không gặp:

"Giơ tay phải lên cho nó nhìn."

Ta bỗng nhiên cảm thấy tay phải như bị bỏng, giơ lên thì nhìn thấy đường vân trên ngón tay phải đã lại chuyển từ màu đen thành màu máu!

Tiếp theo ta thấy một con quái vật đen sì khổng lồ, lúc đầu nó đang nhào về phía ta như bão táp, nhưng vừa nhìn thấy tay ta đã lập tức phanh lại, điều này khiến nó lảo đảo một cái, trực tiếp rơi xuống đất.

Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” thật lớn, vô số táng bình bị nó đánh nát, mảnh vỡ tung tóe đầy đất.

Đến khi bụi mù tan đi, ta mới thấy rõ hình dáng của vật kia.

Thứ đó lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi, nó to bằng một đoàn tàu nhỏ, mà hình dáng của nó cũng vô cùng kỳ lạ - cơ thể như rắn, nhưng lại có bốn chân, nhìn tổng thể trông giống một con kỳ nhông khổng lồ.

Nhưng trên thế giới không có kỳ nhông lớn như thế.

Xem ra đây chính là thứ giết hại sinh linh kia.

Trình Tinh Hà nhìn không chớp mắt:

"Đây là cái gì?"

Lan Như Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vật kia, sau đó nhìn về phía ta, dường như khó mà tin được con quái vật khổng lồ này lại rơi xuống vì một ngón tay của ta.

Mà con quái vật khổng lồ kia lại cúi đầu nằm rạp xuống trước mặt ta giống như đang hành lễ.

Trình Tinh Hà túm lấy ta:

"Tiểu ca, ngươi đừng nói cho ta thứ này cũng biết ngươi đấy nhé!"

Không, chưa chắc nó đã biết ta, mà nó biết Tiêu Tương.

"...."

Ta bỗng nhiên phát hiện mình mở miệng nói điều không muốn nói:

"Nói chuyện của ngươi cho ta."

Giọng nói này không giận tự uy, mang theo khí thế nghiêm nghị khó mà xâm phạm, căn bản không phải lời ta có thể nói ngày thường!

Trình Tinh Hà nghe thấy cũng giật nảy mình, không tự chủ được lùi lại một bước giống như không quen biết ta.

Ánh mắt của Lan Như Nguyệt cũng càng thêm nghi ngờ.

Thật ra ta biết...lời này là Tiêu Tương mượn miệng của ta nói ra!

Hiển nhiên sức mạnh bây giờ của nàng đã rất lớn mạnh rồi.

Vật kia há miệng như muốn nói, ta suy nghĩ một lát, sau đó dồn hành khí vào hai tai - lần trước bà lão nhà Giang Thần bị nữ quỷ áo đỏ cắn, ta cũng dựa vào bản lĩnh của cấp hoàng nhị phẩm để nghe được.

Quả nhiên, ta nghe được một giọng nói già nua hùng hồn.

"Thủy Thần nương nương, đã lâu không gặp, cuối cùng ngài đã trở về!"

Ta khẽ gật đầu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sầu não - là một loại cảm giác lâu ngày mới gặp.

Đương nhiên ta cũng không quen biết con kỳ nhông khổng lồ này, đây là cảm giác của Tiêu Tương.

Cảm giác cùng hưởng tâm trạng với nàng vô cùng kỳ diệu - hai chúng ta là một thể.

Nhưng nếu Tiêu Tương quả thật là Thủy Thần, tại sao lại biết một tà vật như thế?

"Cảnh còn người mất."

Ta đáp.

Mà con kỳ nhông khổng lồ kia giống như nhớ lại cái gì đó, vội vàng nói:

"Tên hại ngài..."

Ta giơ tay lên, không cho con kỳ nhông khổng lồ nói tiếp.

Lúc này trong lòng ta dâng lên cảm giác căm hận, cảm giác này khiến tim ta như bị bỏng - hiển nhiên Tiêu Tương vô cùng căm hận người đó, đến mức còn không muốn nhắc đến!

Lúc này vật kia mới nhớ tới vừa rồi Tiêu Tương hỏi mình, liền cắn răng nghiến lợi đáp:

"Đây là họ thiếu ta!"

Đậu má, một tà vật như ngươi đi ăn người khắp nơi, không trấn áp ngươi ở chỗ này, chẳng lẽ lại thò đầu mình ra cho ngươi ăn giống như táng bình kia sao?

Nhưng lúc này, ta chợt phát hiện ra trên đầu “con kỳ nhông lớn” này loáng thoáng có hai cái gì đó nho nhỏ nhô lên, giống như là...sừng!

Người dài, bốn chân, đuôi dài, sừng...Tim ta bỗng thót lại, rồng?

Nhưng mà không có khả năng, rồng là biểu tượng của dân tộc Trung Hoa, cả người có lân giáp xán lạn, sao có thể có hình dạng này được, ta lại nghĩ về phong thuỷ ở đây, lập tức hiểu ra.

Đây là đất Giao Long Xuất Hải, thứ này là giao!

Bình Luận (0)
Comment