Chương 228: Lực Sĩ
Đậu má, chẳng lẽ thầy phong thủy lợi hại đứng sau Giang Thần là Mã Nguyên Thu?
Nhìn kỹ lại, những người mà Mã Nguyên Thu dẫn đến đều là võ tiên sinh cường tráng - ai nấy cũng là cấp địa!
Trình Tinh Hà kéo ta lại, thấp giọng nói:
"Móa nó, hóa ra hai tên khốn này là cùng một bọn, sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, có phải là đến nhặt của hời không?"
Mà Giang Thần lại vô cùng hào phóng bắt chuyện với ta:
"Lý tiên sinh, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy."
Lan Như Nguyệt không biết Giang Thần, nhưng nhìn Trình Tinh Hà có vẻ thù hằn với hắn liền đoán được người này không có ý tốt với chúng ta, nàng lập tức lạnh mặt, đứng phía trước bảo vệ ta, cả người đằm đằm sát khí.
Mà Trình Tinh Hà thì nấp ở sau lưng ta và Lan Như Nguyệt, lớn tiếng nói:
"Ngươi tới làm gì?"
Giang Thần mỉm cười nhìn chằm chằm con giao, mà Mã Nguyên Thu thì khoan thai nói:
"Ta nghe nói nơi này có giao quý hiếm chạy đến hại người, cho nên liền đến lấy giao châu."
…
Một ngọn lửa lập tức dâng lên trong lòng ta, mọe nó, nghe ý của ngươi thì giao là của các ngươi sao?
Trình Tinh Hà cũng vô cùng giận dữ:
"Ngươi muốn giao thì sao không tới sớm đi, đợi chúng ta giải quyết được nó rồi mới ra, ta thấy ngươi đúng là không biết xấu hổ."
Hiển nhiên giao cũng nghe thấy lời này, nó giãy dụa kịch liệt, làm đổ không ít táng bình phía sau, nhưng chắc trên cái móc sắt kia có thiên quỳ, loại uế vật này là trí mạng nhất với thứ có linh tính, nó căn bản không giãy dụa nổi.
Mã Nguyên Thu nhíu mày, nói:
"Các ngươi giải quyết? Ta thấy có vẻ các ngươi đã hiểu nhầm rồi, các ngươi cho rằng vì sao ở đây không có ai?"
Bọn hắn chính là đám người giao vừa nhắc đến! Cạm bẫy mà giao dùng để bắt chúng ta vốn là dành cho họ!
Ta bỗng nhớ lại - sở dĩ tiên sinh âm diện là tiên sinh âm diện là bởi vì vô cùng độc ác, ông cụ đã từng nói lúc hắn còn trẻ từng gặp một tiên sinh âm diện nhìn trúng một mảnh đất phượng hoàng giương cánh cho thân chủ, nếu xây mộ ở chỗ đó thì con cháu sẽ được một bước lên mây, làm quan to.
Nhưng chủ nhân mảnh đất đó lại không buông tay, thân chủ mới hỏi tiên sinh âm diện phải làm sao đây, tiên sinh âm diện bảo hắn không nên gấp gáp, mấy ngày sau cả nhà chủ nhân mảnh đất phượng hoàng giương cánh kia liền mất tích, ai cũng không biết đã đi đâu, tiên sinh âm diện thì thành công lấy được đất cho thân chủ.
Chỉ có một đứa bé hàng xóm nói buổi tối có năm con quỷ đến khiêng cả nhà người kia đi.
Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị, cũng không ai tin tưởng, nhưng trên thực tế đó là tà thuật ngũ quỷ đưa hồn - cả nhà người kia đã bị hại vì mảnh đất đó.
Chẳng lẽ Mã Nguyên Thu cũng độc ác đến mức hại những người sống sót kia?
Giang Thần mỉm cười:
"Lý tiên sinh, muốn làm chuyện lớn thì không để ý đến chuyện vặt vãnh. Đúng không?"
Không đúng...Ta lập tức phản ứng được, bất cứ chuyện gì trên thế giới đều có lí do của nó, chẳng lẽ...mảnh đất giao long xuất hải này còn là đất đế vương tốt hơn cả thất bảo long mạch?
Cho nên Giang Thần muốn bí mật chuyển mộ tổ đến nơi này.
Nhưng thôn dân ở đây đều có mắt, cho nên họ mới hại những thôn dân đó!
Thôn dân tưởng là táng bình gây chuyện, cho nên giao long vừa xuất hiện đã bị đổ oan lần nữa.
Giao long gầm thét lên:
"Chính là những người này...Những người này hại con dân ở đây!"
Trong lòng ta khẽ động - nó bị người ta hại như vậy rồi mà còn gọi người địa phương là con dân?
Hơn nữa...Nó lợi dụng phiên giang thi, còn muốn bắt những này người lại để bảo vệ những con dân kia?
Chỉ có thần mới có thể làm được chuyện lấy ơn báo oán này!
Giang Thần đi về phía ta, nói:
"Lý tiên sinh, Mã tiên sinh vẫn luôn tiến cử với ta, nói ngươi là người tài, ta đã gặp ngươi hai lần, cũng thấy ngươi rất phù hợp với yêu cầu của ta, nếu ngươi chịu đi theo ta..."
CMN chứ dựa vào cái gì mà đi theo ngươi?
Ông cụ nói đúng, tuyệt đối không thể ở chung với tiên sinh âm diện!
Lúc này Mã Nguyên Thu đã ra hiệu với một võ tiên sinh, võ tiên sinh kia giơ đao lên với giao cứ như muốn mổ bụng nó ra...chắc chắn đó là vị trí có giao châu.
Nhưng cổ tay của người kia lập tức bị giữ lấy - Lan Như Nguyệt.
Mấy võ tiên sinh nhíu mày muốn kéo Lan Như Nguyệt ra, nhưng Lan Như Nguyệt vừa vặn ngược lại tay của một võ tiên sinh, vừa đá văng một người khác đang nhào tới. Còn có một người nữa muốn đánh lén từ bên cạnh, nàng đạp một cú lên lưng một võ tiên sinh, nhẹ nhàng xoay ngược lại, chỉ nghe thấy một tiếng xương gãy giòn vang, nàng đã đá ngã võ tiên sinh kia.
Một người phụ nữ lại có sức mạnh như vậy, mấy tên đàn ông đã bị nàng giải quyết dễ dàng!
Trình Tinh Hà thẳng mắt:
"Cứ...cứ như lực sĩ vậy!"
Khó trách nàng dám lên Thái Cực Đường trộm đồ, đúng là có bản lĩnh mới làm được chuyện đó mà!