Chương 229: Tiểu Quỷ Thi Dầu
Lan Như Nguyệt còn không phải thở gấp, chỉ lạnh lùng nhìn Mã Nguyên Thu.
Mã Nguyên Thu nhìn Lan Như Nguyệt, bỗng nhiên cười:
"Ta nói sao, hóa ra là người nhà họ Lan ở Cẩm Giang phủ."
Lan Như Nguyệt sững sờ, hiển nhiên không ngờ Mã Nguyên Thu lại biết nàng, mà Trình Tinh Hà cũng vỗ đùi, lẩm bẩm nói:
"Đúng thật..."
Ta bỗng hiểu được - nhà họ Lan ở Cẩm Giang phủ và nhà họ Trình ở Liễu Kiều của Trình Tinh Hà, còn có nhà họ Ngụy của thi giải tiên ở Kinh Nam đều thuộc bốn gia tộc trông coi tứ tướng cục!
Khó trách Trình Tinh Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng!
Mã Nguyên Thu đi về phía trước một bước:
"Ngươi tới cũng tốt, ta biết các ngươi đều muốn thoát khỏi sự nguyền rủa của tứ tướng cục, không bằng các ngươi đi theo ta, chúng ta sẽ thay đổi chủ nhân cho tứ tướng cục."
Nói rồi hắn nhìn về phía Giang Thần.
Chủ nhân của tứ tướng cục trước kia là quốc quân của Cảnh triều, bây giờ...
Ta lập tức hiểu ra, Mã Nguyên Thu muốn dựng lại tứ tướng cục, để tứ tướng cục phục vụ Giang Thần!
Hắn nhận định Giang Thần là Chân Long chuyển thế!
Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm hắn:
"Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại biết tứ tướng cục?"
Mã Nguyên Thu cười:
"Ngươi đi theo chúng ta, ta ắt sẽ nói cho ngươi."
Nhưng Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua, Lan Như Nguyệt không lên tiếng, Trình Tinh Hà thì lớn tiếng nói:
"Ta mặc kệ ngươi có lai lịch thế nào, dù sao nhà họ Trình ở Liễu Kiều chúng ta cho dù có chết cũng sẽ không thông đồng làm bậy với loại yêu tinh hại người như các ngươi!"
Mã Nguyên Thu cũng không miễn cưỡng:
"Nếu vậy thì cũng không còn gì để nói...Chắc chắn chúng ta phải lấy được giao châu, làm phiền các ngươi nhường đường một chút."
Nói rồi Mã Nguyên Thu khoát tay.
Có rất nhiều thứ bò lên.
Cái mùi này...Là tiểu quỷ thi dầu!
Hơn nữa sát khí này còn nặng hơn bất cứ lần nào trước kia, có dầu hai mươi tám người, dầu ba mươi lăm người - thậm chí, còn có dầu bốn mươi chín người chân chính!
Nhiều tiểu quỷ thi dầu như vậy, mấy con gà mờ như chúng ta làm sao có thể chống đỡ được!
Ta quay sang nhìn về phía Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt:
"Chạy mau!"
Mã Nguyên Thu mỉm cười:
"Đáng tiếc, không dễ chạy đâu."
Hắn còn chưa dứt lời, một tiểu quỷ thi dầu đã lao về phía Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà rải một nắm tro hương ra, lưu loát né tránh:
"Đậu má, nhiều như vậy?"
Lan Như Nguyệt rất linh hoạt, đối phó với dầu ba mươi lăm người cũng rất điêu luyện, nhưng sau khi một cái bóng đen lướt qua, trên mặt nàng lập tức chảy máu.
Là dầu bốn mươi chín người...
Mà Mã Nguyên Thu đã bình yên đi tới bên cạnh con giao kia, tự giơ đao lên muốn hạ xuống.
Nhưng lúc này, tay phải của ta nhẹ nhàng lật một cái.
Cái móc sắt kia lập tức bay ra ngoài cứ như bị mất lực hút Trái Đất vậy.
Mã Nguyên Thu sững sờ, quay đầu nhìn ta giống như không tin ta có bản lĩnh này.
Đương nhiên ta không có bản lĩnh này - đây là bản lĩnh của Tiêu Tương.
Giang Thần lập tức nhìn Mã Nguyên Thu:
"Có chuyện gì vậy?"
Mà con giao cũng lập tức lấy được tự do, ngẩng đầu lên.
Ta giơ tay lên, lạnh nhạt nói:
"Ngươi qua đây."
Con giao nhìn ta, bỗng nhiên đứng lên, nhào về phía ta.
Mặc dù ta cũng nghe thấy mình nói lời này, nhưng thấy con giao bổ nhào về phía trước cũng vô cùng sợ hãi. Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt cũng sửng sốt, nghĩ rằng nó muốn tấn công ta nên muốn kéo ta ra, nhưng họ ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể thoát khỏi đám tiểu quỷ thi dầu bên cạnh được.
Con giao long kia cúi đầu xuống với ngón trỏ tay phải của ta.
Ta trợn mắt nhìn con vật khổng lồ đó biến mất vào ngón trỏ tay phải tai như thần đèn chui vào trong đèn. Màu của đường vân trên ngón trỏ sáng lên, trong nháy mắt đã đậm màu hơn.
Lúc này giọng nói của Tiêu Tương mới vang lên bên tai ta:
"Có con giao này, không cần trốn tránh vật kia nữa."
Đó là...kẻ thù của nàng?
Tiêu Tương vui vẻ nói:
"Mấy thứ bẩn thỉu này gây khó dễ cho ngươi phải không?"
Ta bỗng nhiên giơ tay phải lên rồi hạ mạnh xuống, đám tiểu quỷ thi dầu cấp thấp lập tức bay lên khỏi mặt đất, trực tiếp nổ tung trên không trung, máu me bắn tung tóe khiến nơi này tràn ngập mùi thi dầu khiến người ta buồn nôn.
Trình Tinh Hà khó tin nhìn ta chằm chằm, nhưng ngay sau đó lại kêu to lên với ta:
"Cẩn thận sau lưng!"
Ta cảm nhận được một tiếng xé gió lao đến sau lưng mình, sát khí kia vừa ác vừa nhanh, đáng lẽ ra không thể tránh được mới đúng, nhưng ta lại duỗi tay phải ra túm chặt cổ vật kia một cách chính xác.
Bóng đen kia là một đứa bé cực kỳ xấu xí, phát ra một âm thanh như tiếng gáy trong tay ta, sau đó nghiêng đầu đi, lăn xuống đất.
Cả người ta sởn hết cả da gà - dầu bốn mươi chín người mà chỉ có cấp thiên mới đối phó được, vậy mà Tiêu Tương lại giết dễ dàng như giết gà!
Tiếp theo ta nhìn về phía Mã Nguyên Thu, mỉm cười với hắn.