Chương 230: Tiểu Quỷ Thi Dầu 2
Mã Nguyên Thu lập tức ngây người như gặp ma, sắc mặt biến đổi khó lường, bỗng nhiên trở tay túm lấy Giang Thần đang sửng sốt, muốn chạy ra bên ngoài.
…
Giang Thần vừa chạy vừa nhìn chằm chằm ta, hỏi Mã Nguyên Thu:
"Đây chính là dầu bốn mươi chín người, vì sao hắn lại có bản lĩnh này?"
Mã Nguyên Thu thấp giọng nói một câu:
"Chuyện này là lạ...nhưng đó là thật..."
Ta không nghe rõ hắn nói cái gì là thật, chỉ khoát tay một cái, bước chân của Mã Nguyên Thu và Giang Thần lập tức khựng lại - giống như bị một bàn tay vô hình kéo lại vậy.
Ta chậm rãi nói:
"Ta đã cho các ngươi đi đâu."
Mã Nguyên Thu quay đầu cắn răng, Giang Thần thì rất bình tĩnh, chỉ nhìn Mã Nguyên Thu, giống như tin Mã Nguyên Thu nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Đúng là khí thế gặp nguy không loạn này của Giang Thần rất giống phong thái của vương giả.
Nhưng lúc này, Mã Nguyên Thu bỗng nhiên cũng cười, đôi mắt như hồ nước lạnh nhìn về phía ta:
"Đáng tiếc, lần này là ta may mắn."
Ý hắn là gì?
Chỉ thấy Mã Nguyên Thu đưa tay ra sau lưng giống như muốn giở trò gì đó.
Ta bỗng nhiên nghe thấy một tiếng như động đất, dưới lòng bàn chân rung lên, vô số đất đá rơi xuống. Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
"Chắc chắn lũ khốn kiếp này đào hang không cẩn thận, nơi này sắp sập rồi!"
Nói xong liền túm ta ra ngoài, ta bị hắn túm lảo đảo, lúc ngẩng đầu lên thì thấy vô số táng bình đang lung lay rơi xuống, vỡ nát bấy.
Nếu ciếp tục như vậy, không bị đè chết cũng sẽ bị đập chết.
Ta trở tay kéo Trình Tinh Hà lại:
"Còn chưa tìm được Gà Ác đâu!"
Trình Tinh Hà dậm chân:
"Ngươi đừng nói cho ta ngươi thật sự vì đồ đệ ngoan kia mà còn không cần cả mạng mình đấy nhé."
Ta đẩy hắn ra ngoài:
"Ngươi thì biết cái gì, một ngày làm thầy cả đời làm cha, nào có ai không cứu con mình chứ."
Nói xong ta quay lại nhìn Lan Như Nguyệt:
"Bạn thân của ta xin nhờ ngươi, ngươi mau dẫn hắn ra."
Lan Như Nguyệt khẽ nhíu mày giống như cũng không nghĩ ra vì sao ta lại làm như thế.
Ta quay người chạy vào trong đống bình lung lay sắp đổ - ta nhìn thấy bên trên một vị trí có ít màu xanh nhàn nhạt.
Quả nhiên Gà Ác đang nằm sau đống táng bình, ta vô cùng vui vẻ, muốn kéo hắn dậy.
Nhưng lúc này một cái bóng đen ở bên cạnh hắn bay vọt lên, nhào về phía ta.
Là...tiểu quỷ thi dầu?
Mọe nó, nó còn may mắn sống sót?
Gần như trong chớp mắt đó, ta kịp phản ứng, lập tức lấy cái gương nhỏ mà Lan Như Nguyệt cho từ trong ngực ra chiếu về phía tiểu quỷ thi dầu.
Kẻ giết người không phải giao, mà là tiểu quỷ thi dầu, người đạp nát gương và thủy tinh trong nhà người dân cũng là họ.
Mà họ cũng là kẻ sợ gương kính.
Quả nhiên, lần này cái bóng đen kia giống như bị thứ gì đó bắn ngược lại, trực tiếp đâm vào một hàng táng bình.
Đống táng bình càng rung lắc dữ hơn, ta cắn răng một cái, đạp chúng về ngược ngược lại, trực tiếp túm Gà Ác lên chạy ra bên ngoài trong những tiếng đổ vỡ ngập trời.
Gà Ác đột nhiên mở mắt, ban đầu còn có chút mông lung, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, kêu thảm lên, còn muốn hất tay ta ra:
"Lý Bắc Đẩu, có phải ngươi muốn hại ta không?"
Hắn hất như thế, cả người mất thăng bằng đâm vào một hàng táng bình, đống táng bình kia lập tức rơi xuống chỗ hắn.
Lần này hắn mới choáng váng.
Ta không nghĩ quá nhiều, đưa tay kéo hắn ra chặn táng bình cho hắn, nhưng đầu ta lại bị đập trúng, một dòng nước ấm chảy xuống mắt ta. Lúc hai chúng ta sắp bị chôn vùi, ta bỗng nhiên cảm thấy tay mình nắm lại.
Táng bình xung quanh lập tức dừng lại giữa không trung, giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản.
Gà Ác trừng to mắt cứ như không thể tin được tất cả những điều trước mắt:
"Vậy mà ngươi..."
Không phải ta, là Tiêu Tương.
Nhưng ta lập tức cảm giác được ngón trỏ đau đớn - chắc chắn Tiêu Tương còn chưa khôi phục hoàn toàn, hôm nay đã dùng quá nhiều sức lực.
Ta vô cùng đau lòng, phản ứng cũng rất nhanh, lập tức kéo Gà Ác chạy ra bên ngoài - theo đường hầm mà Mã Nguyên Thu và Giang Thần đào ra.
Vừa vào trong lối đi, toàn bộ táng bình sau lưng đã sụp đổ, vô số tiếng sứ vỡ tan tành vang lên, bột phấn phả vào khắp người chúng ta. Nhưng vẫn chưa hết, cái động này cũng sắp sập rồi.
Gà Ác được nuông chiều từ bé, đã bao giờ chứng kiến việc này, hai chân mềm nhũn không chạy nổi, ta kéo hắn ra bên ngoài, cửa hang càng ngày càng hẹp, mặc dù lối ra đang ở trước mắt, nhưng chúng ta sắp bị chôn ngay tức khắc.
Nhưng đúng lúc này, hai cánh tay thò từ ngoài cửa hang vào túm chúng ta ra - nói cũng nguy hiểm, chúng ta vừa ra được thì cửa hang kia liền sụp đổ, chỉ cần chậm một giây thôi là chúng ta sẽ bị đè chết bên trong.
Ta nằm trên mặt đất, thấy lúc này đã sang ngày mới, màu xanh biếc xinh đẹp mờ mờ ảo ảo hiện ra trong bóng đêm, mấy tia nắng sớm chiếu xuống, gió se se lạnh.
Còn sống...