Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 231 - Chương 231 - Chuyện Khác

Chương 231 - Chuyện Khác
Chương 231 - Chuyện Khác

Chương 231: Chuyện Khác

Hôm nay đủ 200 KP mai mình lên thêm 10 chương, tổng 15 chương ạ. <3

---

Ta thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn sang, kiểu tóc ngắn Hàn Quốc của Gà Ác loạn như ổ gà, rơi mất một cái kính sát tròng, trên khuôn mặt trắng nõn toàn là vết máu do mảnh vỡ cắt ra, đang ngây ngốc nhìn ta.

Trình Tinh Hà quở trách hắn:

"Ngươi là cấp địa mà lúc nào cũng phải chờ người ta đến cứu, ngươi đừng tên là Gà Ác nữa, tên là Athena đi."

Lần đầu tiên Gà Ác không trả lời, thậm chí không thèm nhìn Trình Tinh Hà cái nào.

Ta đánh vào đầu hắn:

"Có phải ngươi bị đập choáng váng rồi không, còn nhận ra ta chứ?"

Gà Ác nhìn chằm chằm ta, nửa ngày mới nói:

"Sư phụ."

Ta sững sờ, một tiếng này không giống cách hắn gọi ta bình thường.

Giống như là...chân thành.

Hắn nghiêng đầu dụi mắt, đôi môi mỏng nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:

"Cảm ơn."

Ta cười một tiếng, xem ra lương tâm hắn còn chưa xấu xa lắm.

Lan Như Nguyệt cũng nhìn chằm chằm ngón trỏ tay phải của ta, như có điều suy nghĩ.

Trình Tinh Hà nhìn đầu ta, thô bạo kéo tới cầm máu:

"Ta thấy ngươi cũng dũng mãnh phết đấy..."

Ta đau đến mức hít hà:

"Móa nó ngươi không thể nhẹ chút sao, đây là đầu, không phải củ cải!"

"Ta thấy đầu ngươi chẳng khác gì củ cải đâu."

Trình Tinh Hà nói xong thì trầm mặc nửa ngày:

"Nói đến củ cải, ta thấy hơi đói bụng."

Cái gì cũng không cản nổi đam mê với đồ ăn của ngươi.

Lần đầu tiên Lan Như Nguyệt bật cười.

Nụ cười kia hòa lẫn với tia nắng sớm màu vàng, vô cùng xinh đẹp.

Gà Ác nhìn không dời mắt, ta cũng hơi ngây người.

Nhưng ta lập tức phản ứng lại - kỳ lạ, sao ngón trỏ lại không đau nhức?

Tiêu Tương đổi tính, không ghen nữa, hay là...nàng đã mệt đến mức không còn sức để trị ta nữa?

Ta không khỏi lo lắng, liền nhìn về phía ngón trỏ của mình.

May mà...đường vân vẫn là màu đỏ, không biến thành đen, ta lập tức vui vẻ, nàng không tiếp tục biến mất nữa.

Hình như đây là lần đầu tiên ta lo được lo mất như theế.

Trình Tinh Hà vừa ăn bánh gạo vừa nhìn về phía bờ sông, bỗng nhiên lại đánh vào đầu ta:

"Thất tinh, trong sông có rất nhiều người."

Mọe nó ai là thất tinh, ta quay đầu nhìn lại, trên mặt sông trồi lên rất nhiều tử khí.

Đều là thôn dân trong thôn?

Không cứu được họ, chỉ có thể siêu độ một chút.

Ta và Trình Tinh Hà cùng nhau niệm Vãng Sinh Chú - lần này có rất nhiều người, một người siêu độ có khi sẽ hộc máu mất.

Đến khi mặt trời lên cao ba sào, sương mù trên nước sông tan hết, cuối cùng tử khí đã biến mất.

Ta thở ra một cái thật dài, nằm xuống đất lần nữa.

Bây giờ bầu trời xanh thẳm, tiết trời đầu hạ có thể nóng chết người, mặt đất có thể khiến lưng ta bỏng rộp, nhưng ta vẫn không muốn động - thật sự quá mệt mỏi.

Trình Tinh Hà không tốt hơn ta là bao, nằm xuống với ta như hai tên ma men.

Một cái bóng phủ lên trên đầu - không biết Gà Ác tìm đâu ra một cái lá sen che trên đầu ta.

Đương nhiên vẻ mặt hắn vẫn có chút khó chịu, trông có vẻ không cam tâm tình nguyện.

Đúng là không phí công đưa hắn ra, cậu ấm đã quen được người ta hầu hạ cũng biết quan tâm đến người khác.

Ta nghỉ ngơi một lát mới bắt đầu hành khí - nhìn xem lần này có thể lên tới cấp huyền không.

Nhưng vừa nhìn khí ta đã nhíu mày - vẫn chưa được.

Càng lên cấp cao thì càng cần nhiều công đức, tăng lên cũng sẽ càng khó.

Quay đầu nhìn lại, Trình Tinh Hà vẫn là màu vàng óng - cũng chưa thành công lên tới cấp huyền như ta.

Hai chúng ta đều nhớ lại chuyện cấp hoàng không có tư cách ở lại Thiên Sư Phủ.

Trình Tinh Hà vội hỏi Gà Ác chuyện này là hắn làm khó dễ hay là sự thật?

Lúc này Gà Ác mới nói:

"Trước đó đúng là ta muốn đuổi các ngươi đi nên mới lấy cớ này - nhưng không phải ta nói xạo, mà đó thật sự là quy định của Thiên Sư Phủ."

Nói như vậy, hai chúng ta vừa trở về đã bị đuổi ra ngoài? Vậy còn đi tìm Giang Qua Tử thế nào nữa?

Đúng lúc này, Lan Như Nguyệt bỗng nhiên lấy vở ra viết lên trên:

"Ta biết một việc có thể để các ngươi tăng lên cấp huyền."

Trình Tinh Hà lập tức hưng phấn:

"Thật ư? Vẫn là người một nhà đáng tin cậy!"

Nói xong hắn liền chớp mắt vài cái với Lan Như Nguyệt, ý là hắn cũng là một trong bốn gia tộc, tất cả mọi người đều là chiến hữu.

Nhưng Lan Như Nguyệt không để ý tới hắn, tiếp tục viết:

"Về Thiên Sư Phủ, ta sẽ giúp các ngươi chuyện này."

Trình Tinh Hà vui vẻ lại, rất tự hào nói đã thấy chưa, bốn gia tộc chúng ta vô cùng đoàn kết, ai cũng đều có nghĩa khí.

Gà Ác thấy mình vừa ngủ một giấc, Lan Như Nguyệt và Trình Tinh Hà đã thành tình đồng khí thì giận đến nức trợn trắng mắt, sau đó lại muốn nghe ngóng bốn gia tộc là cái gì, nhưng không ai để ý đến hắn.

Trên đường trở về, Trình Tinh Hà còn xích lại gần Lan Như Nguyệt:

"Ê, ngươi cũng có mắt Nhị Lang đúng không?"

Lan Như Nguyệt lắc đầu, viết:

"Là chuyện khác."

Bình Luận (0)
Comment