Chương 233: Tìm Đồ
Trình Tinh Hà bĩu môi:
"Ai muốn dẫn ngươi đi cùng chứ, đến lúc đó còn phải cứu ngươi."
Gà Ác trừng mắt muốn mắng Trình Tinh Hà, nhưng biết Trình Tinh Hà và ta có quan hệ tốt, lại nhìn lén nét mặt của ta, cuối cùng vẫn không lên tiếng, còn muốn bảo Lan Như Nguyệt đi cùng mình.
Nhưng Lan Như Nguyệt rất hứng thú với chuyện ở núi Hồ Cô, căn bản không để ý tới Gà Ác, sư huynh cấp huyền rất đồng tình Gà Ác, không ngừng lắc đầu.
Ta thì lấy cớ trở về sắp xếp hành lý, lại muốn lên nhà kho tìm Giang què.
Lan Như Nguyệt cũng lập tức đuổi theo chúng ta.
Nếu nàng đã là một trong bốn gia tộc, vậy đương nhiên cũng đến vì tứ tướng cục, ta liền hỏi nàng ban đêm xông vào Thái Cực Đường để làm gì?
Lan Như Nguyệt ngẫm nghĩ, viết:
"Tìm đồ."
Ta hỏi nàng tìm cái gì, nàng lại không chịu nói.
Trình Tinh Hà đứng bên cạnh khuyên nàng, nói ta cũng bị tứ tướng cục cuốn vào, đều là châu chấu trên một cái thuyền, nói ra mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp sẽ tốt hơn, chúng ta là đồng chí mà.
Lan Như Nguyệt suy nghĩ một chút, có vẻ cảm thấy hai chúng ta cũng coi như đáng tin, lúc này mới viết:
"Bên trong Thái Cực Đường có mật quyển liên quan đến tứ tướng cục."
Mật quyển? Chúng ta liền vội hỏi nàng đã tìm được chưa?
Nàng lắc đầu, lại nhìn thoáng qua hướng đến Thái Cực Đường, hiển nhiên nhất định phải lấy được thứ đó.
Trình Tinh Hà chớp mắt với ta, ý là nếu nàng thật sự có thể tìm được mật quyển kia, biết rõ chuyện về tứ tướng cục, chúng ta cũng có thể ăn hôi một chút.
Đúng là như vậy, thêm một người giúp đỡ là thêm một sức mạnh, huống chi nàng có năng lực của võ tiên sinh.
Trong lúc nói chuyện đã đến nhà kho, Trình Tinh Hà nói thầm, Giang què này đúng là giống hoa lan, một ngày phải đến ngắm ba lần.
Chỉ cần có thể tìm được, một ngày mười lần ta cũng tình nguyện.
Đáng tiếc không như mong muốn, đồ của Giang què không hề có dấu hiệu bị động vào, bụi trên mặt đất cũng không có dấu chân, hiển nhiên là chưa từng trở về.
Không có cách nào cả, chỉ có thể nhẫn nhịn ở Thiên Sư Phủ trước thôi.
Mặc dù chuyện này khiến người ta thất vọng, nhưng Tiêu Tương đã trở về, ta cũng vui vẻ không ít - thậm chí rất hy vọng có thể ngủ, như thế ta có thể gặp lại nàng.
Đi núi Hồ Cô phải ngồi xe đường xa, ta dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Quả nhiên ta cảm giác được Tiêu Tương rúc vào lòng mình, đưa tay lên sờ mặt ta:
"Ta rất nhớ ngươi."
Ta cũng thế.
Diện mạo của nàng càng ngày càng rõ ràng, dường như chỉ cách ta một tầng lụa mỏng.
Rõ ràng là gần như vậy, nhưng lại giống như xa không thể chạm.
Ta nhớ tới lúc ấy ngón trỏ đau nhức kịch liệt, lập tức hỏi nàng không sao chứ?
Nàng lắc đầu:
"Bây giờ ta mới chỉ khôi phục ba phần năng lực, vẫn không thể che chở ngươi."
Ta lập tức giật mình, chỉ có ba phần mà đã có thể giải quyết dầu bốn mươi chín người dễ dàng như vậy, nếu khôi phục hoàn toàn thì sẽ lợi hại thế nào chứ?
Ta vội nói:
"Hẳn là ta nên che chở ngươi mới đúng, dù sao ngươi cũng là..."
Nói đến đây, ta bỗng nhiên thấy hơi mê man, nàng là gì của ta?
Nàng bỗng nhiên cười:
"Ngươi còn nhớ ta muốn ngươi đồng ý với ta một việc không?"
Lúc Tuệ Tuệ bị Hôi Bách Thương hại, nàng muốn ta đồng ý.
Ta khẽ gật đầu.
Nàng bỗng nhiên ôm chặt ta:
"Nhớ kỹ là được rồi..."
Ta hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì? Nhưng nàng lại nói:
"Chuyện đó không vội, chờ ta báo thù xong..."
Nàng hơi nheo mắt lại, vẻ mặt vô cùng ngang ngược, đúng là nàng rất xinh đẹp, nhưng lại có vẻ nguy hiểm người sống chớ gần.
Khiến người ta phải rùng mình.
Nhưng đúng lúc này, nàng lại thay đổi ánh mắt, rất dịu dàng nhìn ta:
"Ngươi chờ ta một chút, báo thù xong, ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi cái đó."
Lời này khiến người ta vô cùng động tâm, điều ta muốn chính là...
"Lý Bắc Đẩu, ngươi chết rồi à?"
Một cái tay khoác lên bả vai ta, không ngừng lắc.
Ta mở to mắt, trông thấy một người Ả Rập.
Đậu má, sao lại có một anh bạn ngoại quốc quen biết ta vậy?
Nhưng nhìn kỹ lại, hóa ra là Trình Tinh Hà đội một bộ tóc xoăn, dính râu giả, còn quấn một cái khăn lên đầu.
Ngươi đẹp trai đến mức nào mà phải đề phòng sợ bị tà vật bắt đi như thế.
Ta quay mặt sang, trông thấy hoàng hôn đã ngả về tây, ánh tà dương màu máu hiện ra ở phía tây, trước mặt là ngọn núi rất cao, trước ngọn núi có một tấm bia đá lớn viết mấy chữ to "Núi Hồ Cô".
Lúc này ta mới tỉnh táo lại, đến rồi sao - ta ngủ lâu như vậy?
Lan Như Nguyệt đã xuống xe, nhìn chằm chằm những ngôi nhà trên núi.
Không thể lái xe lên đó được, chỉ có thể đi bộ. Mặc dù nơi này hoang vắng, nhưng lại có rất nhiều người.
Nơi này nổi tiếng về việc bốc thuốc, dưới chân núi cũng có không ít xe Wuling, Jinben, chắc là đến mua thuốc.
Trình Tinh Hà thấy núi lớn thì vô cùng vui vẻ, lanh lợi nói với ta cái này là thù lu đực, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, cái kia là nho núi cũng rất ngon, nhưng ăn nhiều sẽ tiêu chảy, còn có cái kia là hạt thông, nướng lên ăn ngon.