Chương 234: Trong Đó Có Gì
Lan Như Nguyệt hứng thú, viết lên giấy hỏi tại sao hắn lại biết nhiều quả dại như vậy?
Trình Tinh Hà khoát tay:
"Dễ thôi, ai bảo ta là người nhà họ Trình ở Liễu Kiều chứ, từ nhỏ không có cha, để không chết đói đương nhiên phải tự mình tìm cái ăn, đây là bản năng của con người..."
Nói đến đấy, Trình Tinh Hà vẫn chưa từ bỏ ý định nghe ngóng:
"Lại nói, rốt cuộc nhà họ Lan Cẩm Giang phủ các ngươi bị tứ tướng cục nguyền rủa gì?"
Đôi mắt sáng như sao của Lan Như Nguyệt lập tức ảm đạm xuống, viết:
"Ta không muốn lại bị người khác coi là yêu quái."
Nói xong, dáng người mảnh khảnh vượt lên đi trước chúng ta.
Trình Tinh Hà hít vào một hơi, thấp giọng nói:
"Thất tinh, lúc nào có mặt trăng nhớ cẩn thận một chút."
"Là sao?"
"Nghe ý của Lan Như Nguyệt thì nàng có thể là người sói."
Ngươi tưởng tượng phong phú như thế, sao không viết tiểu thuyết mạng đi.
Con đường lát đá rất dễ đi, trên đường cũng toàn là người dân buôn bán dược liệu chưa bào chế.
Không khí ở đây không giống chỗ chúng ta đi lúc trước, không có tử khí dày đặc, cũng không có gì sát khí, mà lại rất yên bình, người dân cũng vô cùng chân chất, khiến ta có một loại ảo giác chúng ta không đến để làm việc mà là đến để du lịch.
Nhưng kì lạ là lúc chúng ta đi vào núi, rất nhiều người dân đều nhìn chằm chằm ta, còn liên tục quay đầu lại, cảnh náo nhiệt này khiến ta vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ khuôn mặt quần chúng của ta lại giống với ai ở đây sao?
Hơn nữa ánh mắt kia có chút kỳ quái, cứ như nhìn thấy người chết, khiến người ta phải hoảng sợ.
Trình Tinh Hà cũng cảm giác được, đang định hỏi một chút, bỗng nhiên bị một bà lão túm lấy:
"Ôi trời, sao bây giờ các ngươi mới đến, thôn trưởng đã chờ lâu lắm rồi!"
Ta lập tức sững sờ, không phải nói nơi này không cho phép tiên sinh đến, cho nên Thiên Sư Phủ không nói qua với họ sao? Chẳng lẽ sư huynh cấp huyền kia lắm chuyện, đã tiết lộ tin tức của chúng ta ra rồi?
Hơn nữa họ nhiệt tình như vậy, cũng không bài xích giống sư huynh cấp huyền nói, những người địa phương này đổi ý rồi?
Đương nhiên điều này càng tốt với chúng ta, thế là chúng ta liền đi theo bà lão kia lên núi.
Bà lão kia rất quen với đường núi, đi đứng cực kỳ vững vàng. Ta và Trình Tinh Hà thì rất nhanh đã thở hổn hển, trái lại lồng ngực Lan Như Nguyệt không hề phập phồng tí nào, võ tiên sinh chính là võ tiên sinh, tố chất cơ thể này có khi còn tốt hơn cả Hòa Thượng, đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác, chẳng lẽ là người sói thật.
Lúc đến nơi mới thấy đó là một căn nhà rất lớn, giống như một lễ đường. Một ông lão đi từ trong ra, hiển nhiên đang rất sốt ruột, còn không ngừng lau mồ hôi. Vừa nhìn thấy chúng ta mới vui vẻ lên, nhất là nhìn thấy ta, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, vội nói:
"Cuối cùng cũng đợi được các ngươi rồi, còn tưởng rằng các ngươi không tới chứ!"
Nhưng lúc hắn nhìn về phía Lan Như Nguyệt, hiển nhiên có chút buồn bực:
"Sao còn có cả nữ?"
Nghề của chúng ta luôn luôn vất vả, quả thật có rất ít phụ nữ, khó trách hắn giật mình.
Nhưng hắn cũng không nói thêm, chỉ nhường đường cho chúng ta vào trong, còn cất cao giọng gào to:
"Người đâu, các ngươi chuẩn bị đi."
Chúng ta đi vào xem, chỉ thấy bên trong bày biện một bàn tiệc rất lớn, gà rừng thịt hươu tôm hùm, nhìn qua có vẻ đã tốn rất nhiều công sức.
Nhưng vẫn chưa hết, còn có mấy cô gái trẻ tuổi đứng ở một bên giống nha hoàn chờ hầu hạ thời cổ đại, khiến ta sửng sốt - còn tổ chức nghi thức hoan nghênh long trọng như vậy sao? Một tên nghèo rớt mùng tơi như ta lần đầu có loại đãi ngộ này, lập tức cảm thấy rất hoảng sợ.
Trình Tinh Hà lại rất vui, còn huých vai ta:
"Thất tinh, ngươi xem sư huynh kia rõ ràng không biết rõ tình hình, không phải người ta rất coi trọng chúng ta sao."
Không đợi ta đáp lời, thôn trưởng đã mời chúng ta qua bàn tiền, còn cho ta ngồi vị trí chính.
Điều này càng khiến người ta sốt ruột, bình thường vị trí chính ở nông thôn rất quan trọng, thôn trưởng ngồi còn được, sao có thể để người ngoài như ta ngồi được.
Ta vội từ chối, thôn trưởng lại ấn vai ta xuống, nói:
"Hôm nay cho dù như thế nào cũng phải ăn ngon uống ngon, cả núi Hồ Cô chúng ta đều thật lòng cảm ơn các ngươi đã đến!"
Nói xong, mấy cô gái kia còn vỗ tay bôm bốp.
Đã nói đến mức này rồi, nếu còn nhún nhường nữa thì hơi kiêu kỳ. Ta vừa ngồi xuống, Trình Tinh Hà đã gặm gần hết một cái móng heo, liên tục phun xương ra phì phì, còn không rảnh để nói.
Thôn trưởng vô cùng vui vẻ, vội gắp thức ăn rót rượu cho ta, thái độ ân cần của hắn khiến ta đành phải động đũa, nhưng ta phát hiện ánh mắt của thôn trưởng không đúng, hắn nhìn chằm chằm vào đồ ăn ta đang gắp, dường như rất sốt ruột muốn ta ăn vào.
Ta lập tức nghi ngờ, mà Lan Như Nguyệt thì đưa tay từ trên khăn trải bàn xuống đặt lên đùi ta, trong lòng ta nhảy một cái, còn chưa kịp đỏ mặt đã cảm thấy nàng viết mấy chữ lên đùi mình.
"Bên trong có cái gì đó."