Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 235 - Chương 235 - Nhờ Ân Đức Ngài

Chương 235 - Nhờ Ân Đức Ngài
Chương 235 - Nhờ Ân Đức Ngài

Chương 235: Nhờ Ân Đức Ngài

Trái tim ta lập tức nhảy dựng lên - lần đầu tiên gặp nhau, tại sao họ phải làm hại bọn ta?

Vì thế ta lại giả bộ nâng cốc uống rượu, trưởng thôn lập tức thở phào nhẹ nhõm, ta len lén nhìn Trình Tinh Hà, trong lòng tự nhủ đồ quỷ đói này bị ám à, sao lại ăn nhanh như thế chứ, một hồi nữa làm sao chỉnh.

Lần này trưởng thôn ngồi trên ghế, lại thở dài một hơi:

“Tiểu ca ca, toàn bộ mạng người của Hồ Cô Sơn chúng ta đều giao cho ngươi.”

Ta càng ngày càng buồn bực, chờ ta cứu mạng còn rót đồ cho ta làm gì?

Mà lúc này, Trình Tinh Hà vừa đưa tay muốn lấy chân gà, nhưng còn chưa đụng đến người đã rầm một cái lập tức nằm sấp trên bàn, không động đậy nổi.

Trưởng thôn nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà, ngược lại có chút bối rối:

“Ôi, nhắc mới nhớ, người môi giới bị đổi rồi ư? Không phải tên đầu hói trước đây sao? Sao hắn cũng ăn theo vậy.”

Một cô gái phụ trách vỗ tay nói:

“Có lẽ là con trai của tên hói đầu đó, dù sao người cũng tới rồi, mặc kệ hắn là ai đi.”

Lúc này, trưởng thôn mới gật đầu:

“Cũng đúng, mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì chính là mèo tốt.”

Nói xong, hắn lại nhìn về phía ta:

“Tiểu ca ca, ngươi đến bên kia cũng đừng ghi hận bọn ta, muốn hận thì hận cái tên môi giới đen đủi này.”

Ta và Lan Như Nguyệt thoáng nhìn nhau, hoàn toàn hiểu ra – bà cụ dẫn bọn ta đi lên đơn thuần là nhận lầm người!

Lúc này trưởng thôn nhìn ta, càng thêm buồn bực, quay đầu lại, kéo cô gái đang nói chuyện kia đi, nhỏ giọng nói:

“Không đúng nha, Thúy Hoa, ngươi nói xem, tiểu ca ca này sao cả hồi lâu rồi vẫn không có động tĩnh gì, ngươi có bỏ đồ vào chưa vậy?”

Cô gái cũng thấp giọng nói:

“Không sao đâu, ta đã bỏ đồ vào rồi, cả con trâu cũng phải ngã đấy - có lẽ tiểu ca ca này khá mạnh mẽ, vậy cũng tốt, bên kia càng vừa ý mà.”

Lúc này trưởng thôn mới như có điều suy nghĩ gật đầu, biểu cảm có chút xấu hổ:

“À tiểu ca ca, ngươi cứ uống trước đi.”

Ta mỉm cười, lại hỏi:

“Các ngươi đưa ta lên tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Cô gái kia nói:

“Dù sao đồ các ngươi cũng đá uống rồi, nói cho các ngươi biết cũng không sao, bọn ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê ngươi, là mời tiểu ca ca ngươi đến làm cô gia.”

Cô gia?

Cô gái kia gật đầu, nói tiếp:

“Hồ Cô Sơn chúng ta có một Sơn Thần nương nương, Sơn Thần nương nương cách một tháng đều muốn một tiểu ca ca đến làm cô gia, tiểu ca ca nhà ngươi chính là cô gia bọn ta dâng lên trong tháng này.”

Sơn Thần nương nương?

Trưởng thôn cũng gật đầu:

“Đến lúc đó, đừng quên nói tốt cho thôn chúng ta vài câu, bọn ta nhất định thắp hương dâng lễ cho ngài, nhớ ơn đức của ngài.”

Ta tiếp tục hỏi:

“Vậy sau khi đưa đi...”

Trưởng thôn và cô gái kia liếc nhìn nhau, lúc này mới nói:

“Sau khi đưa đi, bọn ta cũng không biết - những cô gia kia cũng không có một ai trở về nha!”

Chẳng trách nơi này có nhiều thanh niên khoẻ mạnh biến mất như vậy, thì ra là làm cô gia cho Sơn Thần nương nương.

Ta tiếp tục hỏi:

“Nếu không đưa đi thì sẽ như thế nào?”

Trưởng thôn lại hít một hơi khí lạnh:

“Cũng không tiện nói bậy, nếu không đưa...sẽ xảy ra án mạng đấy.”

Thì ra, những người trong thôn này dựa vào núi để kiếm ăn, lấy lương thực trên núi để kiếm sống. Nhưng có một năm, bọn họ lên núi, nhưng tìm kiểu gì cũng không tìm được khoai lang, giống như trong một đêm, lương thực đều biến mất, thôn dân biết có gì đó không ổn, bàn bạc mấy năm nay đào nhiều lương thực như vậy, cũng không trả lại cho sơn thần cái gì nên mang theo thịt rừng đi tế sơn thần.

Buổi tối hôm đó, sơn thần liền báo mộng cho tộc trưởng, nói nàng một mình ở trong núi vô cùng cô đơn, muốn một cô gia đến bầu bạn với nàng, có ba yêu cầu đối với cô gia này, một là có vóc dáng tốt, hai là thân thể sạch sẽ (trai tơ), ba là không thể vượt quá hai mươi lăm tuổi, cô gia được đưa tới thì sẽ thu hoạch bội thu.

Tộc trưởng tỉnh lại, nhớ tới đúng lúc trong thôn của hắn có một trường công phù hợp yêu cầu nên lập tức đưa đi.

Sau khi đưa một trường công lên như thế, mọi người thực sự tìm thấy rất nhiều lương thực, được một vụ thu hoạch lớn.

Nhưng chuyến đi lần này làm trường công kia không trở về nữa.

Qua một tháng, mẹ của trường công mơ thấy cả người hắn đầy máu, khóc lóc với nàng và nói, mẹ, sơn thần ăn thịt con trai rồi!

Cùng lúc đó, tộc trưởng cũng nằm mơ, Sơn Thần cười tủm tỉm nói, cô gia kia không thích hợp, mười lăm ngày sau, hãy đưa một người khác tới.

Lúc này, tộc trưởng mới biết, cô gia là để sơn thần ăn!

Vì thế tộc trưởng liền nghi ngờ sơn thần này là tà ma, vội mời thầy đến xem.

Hơn nữa, thầy này cũng nói là không thành vấn đề, trước khi đi, hắn còn khoe khoang ầm ầm, kết quả cũng giống như cô gia, một đi không trở lại.

Mà tộc trưởng ngóng trái ngóng phải cũng không tìm được ai, bỗng nhiên có một ngày bản thân hắn cũng không thấy đâu.

Bình Luận (0)
Comment