Chương 236: Cô Gia Tốt Nhất Trong Mấy Năm Nay
Người ta tìm được thì là ở dưới chân núi - hắn bị đè dưới một tảng đá lớn, ngoại trừ đầu, cả người đều bị dập nát.
Người dân địa phương toát mồ hôi lạnh cả người, tảng đá lớn kia to bằng ngôi nhà nhỏ, không ai có thể nâng lên được, tộc trưởng sao lại bị đè dưới tảng đá chứ?
Rất nhiều người nói, là do tộc trưởng không nghe lời sơn thần nên bị sơn thần kéo đi làm đệm chân.
Cô gia không đến, trên núi không có lương thực, người trong thôn lại không được ăn cơm.
Sơn Thần nương nương báo mộng cho tộc trưởng đương nhiệm, lạnh lùng nói các ngươi không nghe lời.
Tộc trưởng kia may mắn không có bị doạ đến chết, trong giấc mơ lập tức dập đầu trước Sơn Thần nương nương, xin Sơn Thần nương nương đừng tức giận.
Sơn Thần nương nương kia lại nở nụ cười, nói cũng không có gì, nhưng các ngươi không được mời thầy vào cái chỗ này nữa, ta ghét nhất hơi thở của những thần côn kia, các ngươi mời một người, ta sẽ giết chết một người, nhân tiện sẽ giết luôn cả chủ nhà.
Tộc trưởng vội đồng ý, nghĩ đủ mọi cách đưa người cho Sơn Thần nương nương.
Đây đều là mạng người, cứ tiếp tục như vậy không phải cũng lẽ thường, vẫn có tộc trưởng lá gan tương đối lớn, đến dưới chân núi tìm thầy tới.
Nhưng kết quả đều giống như Sơn Thần nương nương nói, thầy không ra được, tộc trưởng cũng trở thành “đệm chân” dưới chân núi.
Từ đó về sau, người của Hồ Cô Sơn cũng không dám chậm trễ chuyện cô gia nữa. Càng không dám cho thầy tiến vào.
Nhưng các loại lương thực thu hoạch được cũng bội thu, người trong thôn thật sự được sống một cuộc sống giàu sang trước nay chưa từng có, qua thời gian dài đã trở thành một phong tục - lấy tiền lương thực sinh kiếm được mua cô gia cũng vẫn dư dả, tất cả mọi người đều quen rồi.
Ta nói, chẳng trách thời điểm Thiên Sư phủ muốn tới điều tra chuyện này, người trong thôn đều khăng khăng từ chối.
Trưởng thôn thở dài, thấp giọng nói:
“Đừng nói nữa, tiểu ca ca, ngươi là cô gia có vóc dáng tốt nhất trong mấy năm nay, lần này chúng ta coi như đã có cuộc sống tốt đẹp.”
“Đúng vậy.”
Cô gái kia cũng xen vào:
“Sơn Thần nương nương là thần tiên, đương nhiên yêu cầu cao, mấy năm trước có tìm đến một người ngốc nghếch thô kệch, Sơn Thần nương nương không hài lòng, thôn chúng ta cũng xui xẻo...Nhưng vùng lân cận núi bọn ta không còn ai trong độ tuổi thích hợp, cũng chỉ có thể nhờ tên đầu hói đi tìm ở bên ngoài!”
Trưởng thôn liên tục gật đầu:
“Cũng may, tên đầu hói này coi như đáng tin cậy, hôm nay chính là ngày cuối cùng, có thể coi là vật may đến. Nếu tìm không được...”
Đúng rồi, cũng trùng hợp, hôm nay chính là mười lăm.
Cho nên ta vừa lên núi, những người dân miền núi kia mới nhìn ta như vậy.
Lúc này trưởng thôn cau mày lại nhìn ta:
“Không đúng nha, tiểu ca ca này cho dù có khoẻ mạnh đến đâu, thời gian cũng quá dài rồi sao còn chưa gục chứ?”
Nhưng vừa nói đến đây, bên ngoài lại có người chạy tới:
“Trưởng thôn, ta mang người đến rồi! Mẹ ơi, lần này thật sự rất nguy hiểm, trên đường gặp phải sạt lở đất, suýt chút nữa không kịp! Ta biết các ngươi sốt ruột nên liều mạng chạy tới, các ngươi phải tăng thêm một chút tiền hoa hồng đấy!”
Trưởng thôn vừa nghe vậy, bất ngờ đứng lên, lắp bắp nói:
“Sao lại có cô gia?”
Người đàn ông đến là một kẻ đầu hói, nhìn thấy chúng ta đã ăn ở đây, ngay lập tức cũng có hơ mơ hồ:
“Đây là ai? Các ngươi...Mời thêm người nữa à?”
Vừa dứt lời, phía sau hắn lập tức có một người đàn ông trẻ tuổi rất khó chịu, bộ dạng môi hồng răng trắng rất đẹp trai, hiển nhiên hắn mới là nhân vật chính thật sự được hoan nghênh ở đại hội hôm nay.
Trưởng thôn mở miệng nhìn bọn ta, lúc này mới nói:
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Ta mỉm cười với hắn:
“Thật trùng hợp, chúng ta chính là thầy.”
Trưởng thôn vừa nghe vậy, lập tức đứng lên, cả người run rẩy dữ dội:
“Ngươi, ngươi không phải đang lừa ta chứ...”
Ta trả lời:
“Ta thấy cung tài lộc của ngươi mang vàng, gần đây chắc chắn là thu được một khoản tiền không nhỏ, đáng tiếc vàng này bị rỉ sét, có thể thấy được số đó có nguồn gốc không rõ ràng, chắc là ngươi đã tham ô tiền trong thôn phải không? Mà cung con cái của ngươi thì lõm xuống còn theo xích – tham ô tiền là vì cho con ngươi trả nợ, ta nói không sai chứ?”
Cô gái cũng sửng sốt:
“Chuẩn như vậy...Thật sự là thầy.”
“Xong rồi...”
Trưởng thôn quỳ xuống đất, gào khóc nói:
“Thúy Hoa, trở về nói cho vợ ta biết, bảo nàng ở goá giúp ta, ta phải làm đệm chân cho Sơn Thần nương nương rồi!”
Ta kéo hắn lên:
“Đừng nóng vội, làm theo những gì ta nói, ngươi sẽ không cần phải làm đệm chân.”
Trưởng thôn chớp chớp mắt, khó tin nhìn ta:
“Ngươi nói thật sao?”
Thúy Hoa vội nói:
“Thầy này nói chuẩn như vậy, chắc chắn là có bản lĩnh thật sự, trưởng thôn, ngươi tin tiên sinh này một lần đi – dù sao cũng phải làm đệm chân, hà cớ gì không liều lĩnh đi ra ngoài chứ?”
Trưởng thôn vừa nghe hai chữ “đệm chân”, bị doạ đến mức phát khóc, nhưng vừa nghĩ tới Thúy Hoa này nói cũng đúng, lập tức bắt lấy ta, bán tín bán nghi nói:
“Ngươi định làm như thế nào?”
Ta nhìn lại người thanh niên và nói:
“Hôm nay, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta thay mặt hắn đi làm cô gia.”