Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 237 - Chương 237 - Đất Của Sơn Thần Nương Nương

Chương 237 - Đất Của Sơn Thần Nương Nương
Chương 237 - Đất Của Sơn Thần Nương Nương

Chương 237: Đất Của Sơn Thần Nương Nương

Trưởng thôn kia sửng sốt, ngoáy lỗ tai của mình, giống như không tin.

“Ngươi bằng lòng thật sao?”

Ta gật đầu.

Một tháng đưa một người, một năm chính là mười hai người, thanh niên trai tráng đều là trụ cột trong nhà, bao nhiêu người mẹ sẽ khóc mù mắt vì con trai một đi không trở lại. Bọn ta làm nghề này tuyệt đối không thể bỏ mặc không lo.

Lan Như Nguyệt nhìn ta, nói mấy chữ:

“Ngươi có chắc chắn không?”

Còn chưa từng gặp Sơn Thần kia, đương nhiên không nói thể nói trước, có điều chúng ta chính là đến vì chuyện này, được hay không cũng phải thử xem.

Thôn trưởng kia vỗ đùi.

“Tiểu ca ca, ngươi đã chịu liều chết, một ông già như ta cũng không có gì để nói nữa. Ta thay mặt người của Hồ Cô Sơn bọn ta cảm ơn ngươi, cho dù phải làm đệm chân, ta cũng nhận.”

Nói rồi hắn đã muốn dập đầu với ta.

Ta vội vàng nói ta tuổi còn nhỏ, chịu không nổi.

Trưởng thôn đứng dậy, gọi những cô gái kia tới tắm rửa thay đồ cho ta, lại bị ta khăng khăng từ chối.

Thúy Hoa không hiểu thì thầm nói:

“Người trong thành phố sao còn phong kiến hơn cả bọn ta.”

Nhà tắm đã chuẩn bị một thùng gỗ rất lớn, nước thuốc là màu vàng trong suốt, ngâm ở bên trong vô cùng thoải mái, mùi thuốc cũng vô cùng dễ ngửi, mang lại cho người ta cảm giác rất thư giãn.

Điều này khiến ta nhớ lại lúc nhỏ tắm chung với ông cậu ba...Mỗi lần đều làm ta nóng tới mức như lột lớp da, còn có một lần tiêu chảy, đi ra khắp bồn tắm, hại lão đầu bị người mắng ba tiếng.

Ta vừa tắm xong, ngón trỏ bỗng dưng đau nhức, lần này làm ta đau tới mức suýt kêu ra tiếng. Thúy Hoa bước vào, không hề khách sáo nói:

“Cô gia, da ngươi đúng mịn màng, thịt mềm, còn trắng hơn ta.”

Điều này cho ta giật mình, bảo sao ngươi lại vào, Thúy Hoa xua tay.

“Ngươi không để ta tắm cho ngươi, hương phấn và quần áo cũng phải làm giúp ngươi chứ.”

Mấy cô gái khác cũng bước vào, không hề giải thích đã đè ta lại, thành thạo vẽ lung tung trên mặt của ta.

Một mùi hương thơm ngào ngạt và quyến rũ phả lên người, bản thân ta ngửi cũng thấy đỏ mặt tía tai. Nếu không phải ngón trỏ đau nhức khiến ta giữ tỉnh táo, tình huống này khiến người ta ý loạn tình mê quá rồi...Trên đời có mấy người đàn ông từng được các cô gái xinh đẹp như vậy hầu hạ chứ.

Thúy Hoa nói mãi không thôi, còn giới thiệu công hiệu của đủ loại thuốc với ta.

Vùng quê của thuốc đúng không sai, một cô gái cũng y như thần y.

Thúy Hoa còn xấu hổ cười.

“Cô gia, ngươi chê cười rồi, ta vốn cũng cảm thấy ta tạm được, về sau mới biết núi cao còn có núi khác cao hơn. Lúc trước trong thôn có một quỷ y tới, đó mới thật sự là lợi hại.”

Quỷ y...Ta lập tức nhớ ra thầy Cao cũng cũng từng nhắc đến cái tên này, ta đã hỏi nàng quỷ y là quản cái gì?

Thúy Hoa nói cho ta biết trong thôn có người già bị mê hoặc bước vào cấm địa của Sơn Thần nương nương, bị va chạm, trở về thì phát điên. Người trong thôn trút thuốc an thần, lại chẳng có tác dụng khỉ gì, trùng hợp quỷ y kia đến thu dược liệu, đá lung tung hai cái đã khỏi. Không sao người ta gọi là quỷ y chứ, đó gọi là tay nghề điêu luyện.

Tay nghề điêu luyện đâu phải dùng như vậy.

Dù ta vô cùng tò mò về quỷ y, nhưng lúc này điều quan trọng nhất vẫn là Sơn Thần, ta hỏi nàng cấm địa là chuyện gì?

Thúy Hoa chạy đến cửa sổ, chỉ ra bên ngoài.

“Ngươi thấy núi kia không? Mảnh đất đó là đất của Sơn Thần nương nương, đồ bên trong đều là của Sơn Thần nương nương, nếu ai bước vào, đảm bảo xảy ra chuyện, cho nên ngoài người già mắt hoa, không ai dám đụng vào đất đó.”

Nói rồi nàng đè thấp giọng:

“Cô gia, ngươi lát nữa cũng sẽ bị đưa vào trong đó.”

Ta nhìn thật kỹ, bây giờ đã sắp mười giờ tối rồi, trên núi cũng không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh trăng ngày rằm để nhìn đường nét của nơi kia. Ta bắt đầu vọng khí, nhìn ra chỗ đó, vậy mà có mang theo ánh sáng vàng lờ mờ.

Ta lập tức cau mày lại, vẫn là lần đầu ta thấy loại ánh sáng vàng này!

Trong Khí Giai từng nói, màu sắc tốt nhất chính là khí tím và khí vàng, màu tím đại diện cho đại quý, màu vàng đại diện cho đại phú. Nhưng loại vàng kia không giống với vàng tài vận, vô cùng trong suốt, thậm chí trong vàng còn có tím. Kỳ lạ, chẳng lẽ đó là Sơn Thần thật sao?

Nhưng sao Sơn Thần thật lại có thể hại con dân của mình?

Ta suy nghĩ rồi hỏi Thúy Hoa:

“Chỗ các ngươi có loại dược liệu canh Hoàng Long kia không?”

Thúy Hoa sửng sốt.

“Ngươi muốn cái đó làm gì?”

“Cần dùng, tìm thêm cho ta một túi tiền cũ, không có tiền cũ thì đồng xu cũng được.”

Nghe vậy, dù vẻ mặt Thúy Hoa không thể tin nổi, nhưng vẫn lấy cho ta một hồ lô nhỏ và một túi nhỏ.

“Bây giờ mọi người đều là trả tiền di động, ta chỉ tìm được nhiêu đây thôi.”

Ta ngửi đồ trong hồ lô, cũng may chưa nôn ra tại chỗ, mau chóng đậy chặt nắp lại, cất kỹ hai món đồ đi.

Bình Luận (0)
Comment