Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 238 - Chương 238 - Cô Gia Đến Rồi

Chương 238 - Cô Gia Đến Rồi
Chương 238 - Cô Gia Đến Rồi

Chương 238: Cô Gia Đến Rồi

Lúc này Thúy Hoa lấy gương qua cho ta soi.

“Cô gia, vóc dáng của ngươi tốt thật, ta cũng hơi ngưỡng mộ Sơn Thần nương nương rồi.”

Mấy cô gái khác cũng gật đầu theo.

“Nếu như có thể lấy người đàn ông như Cô gia thì tốt rồi.”

Ta nhìn qua, mặt mũi được bọn họ vẽ nghiêng vào tóc mai, trên môi tô son, trên trán còn làm một dấu hoa sen chu sa, nam không ra nam nữ không ra nữ, cũng không biết tốt ở chỗ nào.

Lúc này bên ngoài có người gào lên:

“Đã đến giờ rồi!”

Sau đó, bên ngoài đã vang lên tiếng trống nhạc.

“Cô gia vào núi!”

Tiếng trống nhạc vào buổi tối, kỳ ảo tịch mịch, khiến người ta sợ hãi nói không nên lời.

Bên ngoài có một con ngựa, mấy cô gái đỡ ta lên ngựa, phía sau còn có hai đồng nam đồng nữ mặc mặc đỏ đeo xanh đi theo, má đỏ bừng giống như dán hai miếng thuốc dán, nhìn qua giống người giấy thành tinh, làm hắn giật nảy mình, ta nhìn kỹ lại thì không khỏi vui vẻ...Vậy mà lại là Lan Như Nguyệt và Trình Tinh Hà đóng giả.

Trình Tinh Hà đã tỉnh táo lại từng trong móng giò, nhếch mắt nhìn ăn mặc của ta, nhịn cười đến nội thương.

Làm cứ như dáng vẻ ngươi tốt lắm vậy, đúng là chó chê mèo lắm lông.

Lan Như Nguyệt thì rất chuyên nghiệp, con mắt hào hùng nhìn thẳng vào trong núi.

Ta cũng nghiêm mặt, cưỡi lên ngựa đi lên núi.

Đều nói ngựa già quen đường, đúng là không sai, con ngựa già này đi vào trong rất thành thạo, Trình Tinh Hà còn ở phía sau cười nhạo ta:

“Thất Tinh, ngươi coi như hời rồi, sắp cưới cô gái trong thôn, sính lễ hai trăm nghìn trở lên, muốn xe muốn nhà, một đồng tiền ngươi cũng không bỏ đã có thể làm cô gia, lấy đâu ra vận may này.”

Không cần bỏ tiền, mà phải bỏ mạng.

Cười trên nỗi đau của người khác này, ta vừa định quay đầu mắng hắn, đột nhiên âm thanh của Trình Tinh Hà thay đổi.

“Đây là cái thứ gì?”

Hắn vừa dứt lời, ngựa bỗng dưng đi vào sâu, ta cưỡi ngựa không thạo, suýt nữa cắm đầu xuống. Cùng lúc này ta có cảm giác ngựa này như bị người kéo dây cương dắt về phía trước vậy.

Ngựa chạy nhanh tới “cấm địa”, ta quay đầu lại muốn hỏi Trình Tinh Hà có thấy gì không, nhưng vừa quay đầu thì đều không thấy Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt đâu.

Lưng ta lập tức lạnh toát, đây là...vào rồi sao?

Quả nhiên, một đợt tiếng trống nhạc chậm rãi truyền tới, ta đã thấy một miếu thờ khí thế vô cùng lớn,

Ngựa bước vào, vững vàng dừng bước, ngoan ngoãn cúi đầu giống như để ta xuống.

Xuống ngựa bước vào miếu thờ, thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, còn bày rất nhiều trái cây, xung quanh đều là gấm vóc màu đỏ, thật sự rất giống hỉ đường trong phim cổ trang.

Giữa hỉ đường có một tượng thần bằng gỗ rất to, có điều trông rất lâu đời, tượng gỗ này bị hương hỏa hun thành màu đen, đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa, chỉ có thể nhìn ra qua đường cong vóc dáng thì quả thật là người phụ nữ.

Đúng lúc này, một tiếng nói nũng nịu vang lên.

“Cô gia đến rồi à?”

Tiếng nói kia kỳ ảo và ngọt ngào, còn mang theo một loại quyến rũ nói không nên lời, khiến người ta xương cốt ngứa ngáy.

Sơn Thần nương nương?

Ta nhìn vào trong theo tiếng nói này, thấy một giường hỉ màu đỏ, trên giường hỉ thật sự có một tân nương đang ngồi.

Nàng ta mặc đồ đỏ, đầu đội một khăn voan đỏ, dáng người vô cùng đẹp, giống như người trong tranh.

Tim của ta chợt nảy lên.

Nàng ta nâng tay, chỉ về phía một cái khay đồng thau cạnh giường.

Cái tay kia đeo một vòng ngọc bích, mảnh mai thon dài, trắng nõn nà, đầu ngón tay còn có dấu vết phượng tiên hoa, đẹp như một sản phẩm nghệ thuật.

Ta chưa từng thấy cái tay nào đẹp như vậy.

Nhưng đau nhức ở ngón trỏ khiến ta không có tâm trạng thưởng thức, chỉ nhìn trên khay đồng thau kia đặt một cán cân tinh xảo.

Ta cũng hiểu chút, người cổ đại vén khăn voan, chính là dùng cán cân để vén, nó đồng âm với bình, ý để được bình an.

Ta cầm cán cân kia len, muốn vén khăn voan của nàng ta ra.

Nhưng đúng lúc này, ngón trỏ đau nhức, ta không đề phòng, tay chợt buông, cán cân kia đã rơi ngay xuống đất.

Cán cân phát ra tiếng vang rất lớn, tiếng nói của Sơn Thần nương nương lập tức hơi không vui:

“Cán cân rơi xuống đất là rất không may mắn, cô gia, ngươi không phải thật lòng muốn cưới ta đúng không?”

Tuy tiếng nói kia vẫn dễ nghe, nhưng lại mang theo một loại cay nghiệt và uy hiếp!

Ta đè sự bối rối xuống, vừa thầm an ủi Tiêu Tương, nói ta không phải thật lòng, vừa thản nhiên nói:

“Nương nương, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là vui mừng quá. Cán cân rơi xuống đất, hồng loan đại hỉ mới đúng.”

Sơn Thần lập tức vui vẻ.

“Cuối cùng cũng tới một tên biết điều, thức thời. Ngươi tới đây, xem ta…”

Tiếng nói này là âm hơi, nhẹ và thấp, quyến rũ như vậy, làm cho cả người ta ngứa ngáy, nếu không phải ngón trỏ cứ đau nhức không ngừng thì người đàn ông nào cũng không đỡ được.

Bình Luận (0)
Comment