Chương 239: Nhắm Mắt Lại Đi
Ta đã dùng tay trái vén khăn hỉ kia ra.
Tay cũng xinh đẹp như vậy, Sơn Thần sẽ có dáng vẻ thế nào đây?
Kết quả vừa thấy khuôn mặt bên dưới khăn, ta suýt nữa ngồi phệt xuống đất.
Khuôn mặt kia như cái bồn, da trắng xám, gồ ghề, một mắt to một mắt nhỏ, cái miệng kéo đến tận mang tai, khỏi nói khiếp sợ tới mức nào. Loại xấu này không phải xấu đáng yêu, mà là xấu tới đáng sợ, khiến cả người tê dại.
Dạ Xoa của miếu Thành Hoàng cũng đáng yêu hơn cái mặt này.
Tốt xấu gì cũng là thần, dáng vẻ lại không hợp lẽ thường như vậy?
Mà nàng ta thấy ta, hai mắt lại sáng lên:
“Rất đẹp.”
Ta cả gan vén hết khăn voan ra, cười với nàng ta, đồng thời một tay sờ canh Hoàng Long.
Ta đã vọng khí rồi, trên người Sơn Thần này quanh quẩn loại màu tím vàng, trang nghiêm lẫm liệt kia, vậy mà thật sự là thần ăn hương hỏa máu thịt. Đối phó với loại này chỉ có dùng canh Hoàng Long là hiệu quả.
Cũng kỳ lạ, rõ ràng là thần linh một phương, tại sao lại làm loại chuyện này?
Nhưng không ngờ ta còn chưa sờ đến, tay đã bị cái tay xinh đẹp kia bắt lấy.
Lưng ta lập tức phát lạnh...Bị phát hiện rồi sao?
Sơn Thần xấu tới đáng sợ kia nhìn ta, tiếng nói vẫn quyến rũ dễ nghe.
“Ngươi không sợ ta sao?”
Ta cười nói:
“Cưới vợ cầu thục nữ, không tính tướng mạo, có gì đáng sợ.”
Một tay bị nàng ta bắt lấy, chỉ có thể dùng một tay khác sờ canh Hoàng Long.
Kết quả vừa muốn giơ tay, Sơn Thần đã tóm mạnh hai tay ta, trực tiếp lập người đè ta xuống dưới.
Hai tay như bị bàn ê tô kẹp lại, căn bản không thể động đậy, trong lòng ta lập tức kêu khổ. Nàng ta ghé ở bên tai ta, hơi thở như lan nói:
“Ta nhìn trúng ngươi rồi.”
Đợi lúc nàng ta lại ngẩng đầu lên, ta chợt trố mắt.
Nàng ta không còn là khuôn mặt đáng sợ vừa rồi nữa, mà đã biến thành một khuôn mặt trứng ngỗng hoàn mỹ không tì vết.
Đôi mắt phượng trên khuôn mặt kia đen láy, sâu không thấy đáy, khóe mắt cong lên, đẹp chấn động lòng người. Mái tóc dài mềm mại rũ xuống, khoác lên trên cái cổ thon dài, trắng nõn, càng yểu điệu và xinh tươi hơn.
Nàng ta có một bả vai đường cong cực đẹp, trắng tới phát sáng, một tay sờ lên mặt ta, khẽ mỉm cười.
“Đẹp không?”
Ta không khỏi gật đầu, tướng mạo này chỉ cần không bị mù, ai cũng sẽ chìm đắm vào.
Nàng ta vô cùng hài lòng, khẽ hôn lên mặt ta, tiếng nói dán ở tai ta, một tay nắm chặt lấy tay ta, bóng dáng hơi run.
“Cô gia, ngươi rất thơm…”
Cho dù đau nhức trên ngón trỏ ngày càng ghê gớm hơn, nhưng ta vẫn cảm thấy nóng hầm hập, khát muốn chết, nhưng lại không muốn uống nước. Mơ mơ màng màng nhớ lại trong hương phấn hình như có một loại dược liệu nào đó, công hiệu là…
…
Ta cảm nhận ra cánh tay của mình cũng đã ôm được cái eo thon của Sơn Thần nương nương rồi, nhưng đúng lúc này ngón trỏ giống như sắp bị gãy, loại đau đớn trong nháy mắt này đã kéo ta ra khỏi mơ hồ, nhân tiện còn kêu thảm một tiếng.
Loại đau đớn này giống như xương của ngón trỏ đều bị tháo ra, liều mạng mài lên trên cát đá!
Hương phấn nháy mắt đã bị mồ hôi lạnh xối đi, trước mắt ta cũng đã sáng tỏ. Sơn Thần bị ta dọa giật mình, sau đó không khỏi bật cười:
“Cô gia, đêm xuân còn rất dài, sao ngươi nóng vội vậy ư?”
Nói rồi hai tay ôm lấy mặt của ta, cười quyến rũ.
“Đã rất lâu không tìm được người đàn ông hợp ý như ngươi, ta phải giữ ngươi lại đây, ở bên ta lâu dài…”
Nói rồi, nàng ta cúi đầu xuống hôn ta.
Nhân lúc nàng ta buông tay ra như vậy, ta lập tức sờ vào trong lòng.
Nhưng Sơn Thần nhạy cảm hơn ta nghĩ, nàng ta bắt lấy tay của ta, giọng nói chợt lạnh:
“Ngươi đang tìm cái gì?”
Trong lòng ta thắt lại, loại tốc độ và sức mạnh này, không hổ là ăn hương hỏa!
Ta vội nói:
“Sơn Thần nương nương chê cười, ta chẳng qua chỉ là mang theo chút quà.”
Sơn Thần lập tức thấy hứng thú, thẳng người dậy, rất hứng khởi.
“Ta muốn nhiều cô gia như vậy, ngươi là người đầu tiên tặng quà cho ta.”
“Cưới vợ là chuyện lớn, tất nhiên phải tặng sính lễ.”
“Sính lễ?”
Nhưng không ngờ nghe thấy hai chữ này, Sơn Thần rõ ràng hơi thất thần, giống như đã chạm vào tâm sự gì đó.
Ta nhân cơ hội này, lấy canh Hoàng Long ra.
“Ngươi nhắm mắt lại đi.”
Sơn Thần phì cười, nghe lời nhắm mắt lại.
“Ta lại muốn xem xem, ngươi muốn cho ta thứ tốt gì…”
Vừa mở nắp ra, một mùi khó ngửi nháy mắt đã lan ra khắp không khí, mắt phượng của Sơn Thần chợt mở ra, con ngươi co lại:
“Đây là…”
Ta hắt canh Hoàng Long về phía nàng ta.
Cơ thể mảnh mai của Sơn Thần nương nương quay đi, mặc dù né tránh lưu loát, nhưng vẫn bị dính vào chút. Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi, cơ thể lảo đảo sắp ngã xuống đất, một tay đỡ khung giường, khó tin nhìn ta.
“Ngươi không phải cô gia bình thường…”
Cô gia bình thường sao lại mang theo canh Hoàng Long được.
Canh Hoàng Long còn có một tên khác, gọi là Kim Trấp, là dược liệu dùng để hạ sốt cho trẻ con, vô cùng quý báu.