Chương 240: Ngươi To Gan Lắm!
Điều chế là dùng nhân trung hoàng của bé trai mười một, mười hai tuổi, vào lúc đông chí thì trộn với loại nước chảy như cam tuyền hoặc nước giếng đã lọc, rồi niêm phong bảo tồn như ủ rượu, thời gian càng dài, hiệu quả càng lớn.
Mà loại ăn hương hỏa chí thuần chí tịnh, sợ nhất chính là loại uế vật này.
Lúc trước từng nghe một truyền thuyết nói trời sấm đổ mưa, một bà cụ vào trong sân đổ thùng phân, thấy dưới gốc cây có người mỏ nhọn mọc cánh cầm búa, làm bà cụ bị dọa sợ hắt cả thùng uế vật qua. Trên cánh người kia dính uế vật, vỗ cánh nửa ngày cũng không bay lên được, nên trốn dưới gốc cây chịu tội khỏi nói. Người cả thôn đều đến xem, có người già lẩm bẩm nói đây hình như là Lôi công.
Lúc này trên trời đổ mưa làm ướt cả người người mỏ nhọn kia, người mỏ nhọn kia mới rung cánh, bay lại về trời.
Lôi công gia còn sợ loại đồ vật này, càng đừng nói Sơn Thần nương nương này.
Lúc này, người Sơn Thần nương nương mềm nhũn, trượt xuống dưới đất.
Ta quay đầu nhìn tượng thần kia.
Thần linh ăn hương hỏa, đều là phải nhập lên tượng thần, ăn càng nhiều hương hỏa, năng lực cũng càng lớn...Cho nên, chỉ cần phá hủy tượng thần lúc linh thể bị tổn hại là được rồi.
Thần linh này không có đường ăn hương, cộng thêm mất đi tín ngưỡng của người bản địa, thì cũng sẽ biến mất.
Sơn Thần này có thể nắm giữ tất cả đại quyền của Hồ Cô Sơn cũng là vì sự kính sợ của người địa phương, nhưng nàng ta lạm sát vô tội đã không còn tư cách quản lý nơi này nữa rồi.
Cho dù là thần linh phạm lỗi thì cũng sẽ có thiên kiếp, lần này e chính là thiên kiếp của vị Sơn Thần nương nương này.
Ta lấy bật lửa ở trong lòng ngực ra, muốn đốt tượng thần.
Nhưng không ngờ bật lửa này không biết bị làm sao lại không cháy nữa!
Bánh mài hình như bị kẹt rồi, lông tơ của ta lập tức dựng lên, không thể xui xẻo vậy chứ...Đúng lúc này, bỗng nhiên ta nghe thấy một âm thanh sột soạt, giống như có thứ gì đang bò qua, quay đầu lại nhìn vậy mà không thấy Sơn Thần nương nương vừa rồi còn mềm nhũn cạnh giường đâu nữa.
Nàng ta đi đâu rồi?
Ta vội chạy tới xem, trong lòng lập tức chìm xuống...Sau giường vậy mà có một ao nước nhỏ, một vạt áo nổi lên trên mặt ao nước.
Nàng ta rửa canh Hoàng Long rồi!
Vậy thì hỏng rồi, vừa nãy làm chuyện này với nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho ta.
Thế là ta vừa thử bật bật lửa, vừa tìm kiếm đồ dẫn lửa ở xung quanh...Nơi này căn bản không có.
Chó chết, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, không còn canh Hoàng Long, có thì nàng ta cũng sẽ không mắc bẫy lần hai, ta vẫn là chạy thôi.
Đúng lúc này, một cánh tay trắng ngần, mịn màng ở sau lưng vòng qua ôm lấy eo của ta, đôi môi ướt át hôn tai của ta, tiếng nói mê hoặc kia rất hào hứng vang lên:
“Dám đối xử với ta như vậy, ngươi cũng là người đầu tiên, ta càng ngày càng thích ngươi rồi. Để ta xem xem, gan của ngươi lớn, hay là…”
Sức lực này căn bản không giãy ra được!
Ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu dựa lên một đống vải vóc, tiếng nói của nàng ta quanh quẩn bên tai ta:
“Để chúng ta làm chút chuyện vui vẻ, ngươi sẽ thích thôi, ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp đều không rời xa ta…”
Tiếng nói này giống như có thể hút hồn, con người đều có bản năng…
“Ngươi to gan lắm!”
Bỗng nhiên ta mở miệng, nói ra một câu như vậy.
Âm thanh này vô cùng uy nghiêm, bản thân ta nháy mắt cũng tỉnh táo lại.
Tiêu Tương…
Cơ thể Sơn Thần kia lập tức cứng đờ.
“Ngươi là…”
Nhưng sau đó, nàng ta mỉm cười, càng quyến rũ hơn.
“Thì ra là ngươi, nghe nói ngươi đã được thả ra rồi, không ngờ lại là thật.”
Ta lập tức sửng sốt, Sơn Thần nương nương này quen Tiêu Tương?
Nàng ta chuyển chủ đề, cười nhạt.
“Nhưng trông dáng vẻ bây giờ của ngươi, bản lĩnh cũng mất bảy phần rồi còn muốn hù dọa ta sao?”
Sau đó một tay sờ lên mặt ta.
“Ta chính là nhìn trúng người đàn ông này rồi, cứ muốn nếm thử mùi vị, nếu ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta, ta sẽ không khách sáo với người…”
Lời còn chưa dứt, ta chỉ cảm thấy bản thân nâng tay lên, Sơn Thần nháy mắt đã như bị một cái tay không nhìn thấy đẩy ra, cơ thể hoàn mỹ không tì vết nghiêng sang một bên, mái tóc cũng tán loạn theo, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta thẹn quá hóa giận.
“Bạch Tiêu Tương...Còn chưa ra ngoài, đã muốn trở về rồi sao?”
“Ngươi muốn ai ta cũng không quan tâm, chỉ có hắn là không được.”
Ta nghe thấy bản thân vang lên giọng nói lạnh lẽo kia của Tiêu Tương.
“Kẻ nào dám đụng vào hắn, ta sẽ giết chết kẻ đó.”
Trong lòng ta chợt động.
Ánh mắt của Sơn Thần nương nương kia tối xuống.
“Được thôi, ngươi muốn cướp người với ta, vậy để ta xem là ngươi chết hay là ta chết.”
Lời còn chưa dứt, ta đã cảm thấy tay phải bị tóm chặt lấy, trong tay Sơn Thần nương nương kia không biết đã có thêm một con dao găm hàn quang lạnh lẽo từ khi nào. Ngón tay mảnh mai vừa chuyển, hàn quang kia xoay vòng, giống như muốn chém đứt cả tay phải của ta!