Chương 241: Ăn Dương Khí
Tim ta phút chốc nhấc lên, tay bị chém đứt, Tiêu Tương sẽ làm thế nào?
Dù thế nào ta cũng phải bảo vệ nàng.
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, tay trái của ta trực tiếp lật ngược lại rút Thất Tinh Long Tuyền ra, quét về phía nàng ta.
Chạm tới kiếm khí của Thất Tinh Long Tuyền, mặc dù nàng ta khó khăn tránh thoát, nhưng tóc dài đã bị cắt mất một lọng. Nàng ta sờ, cắn răng, rồi kéo một gương đồng ra soi.
Sau đó nàng ta nhìn ta, vẻ mặt vô cùng khẩn thiết.
“Cô gia, chúng ta đều đã thành hôn rồi, ta là người của ngươi, sẽ không chê ngươi không có tay phải. Ngươi không biết sau khi đến bốn mươi chín ngày, nàng ta sẽ cho ngươi…”
Còn chưa nói xong, ta chỉ cảm thấy tay phải của mình lật lại, cả người Sơn Thần bay ra ngoài, nặng nề đập lên trên cột của miếu thờ, cột kia nháy mắt bị đánh rạn nứt.
Cùng lúc đó, trên tượng thần bằng gỗ cũng vang lên tiếng “rắc” giống như tượng thần bằng gỗ kia bị nứt rồi.
Tay phải của ta cũng cảm thấy đau đớn, ta biết bây giờ Tiêu Tương còn chưa hoàn toàn khôi phục, một phát này đối với nàng chắc chắn là vô cùng miễn cưỡng.
Sơn Thần lảo đảo bò dậy, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết nháy mắt đã xuất hiện một dấu tay, nàng ta sờ lên, cong khóe miệng, là nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
“Muốn chết…”
Nói rồi, nàng ta đột nhiên ép sát, năm ngón tay tóm chặt lấy cổ tay phải của ta, dịu giọng nói:
“Cô gia, đừng hận ta, đứt cái tay bẩn này, về sau ta sẽ nối cho ngươi cái tốt hơn…”
Nhưng ngay lúc này, tay trái của ta đã rút Thất Tinh Long Tuyền ra, chém xuống tượng thần của nàng ta.
Giống như Tiêu Tương bảo vệ ta, ta không bảo vệ được Tiêu Tương, vậy còn gọi gì là đàn ông.
Kiếm khí ác liệt, theo âm thanh vật gỗ rạn nứt, tượng thần bằng gỗ đã đổ xuống.
Cái tay Sơn Thần nương nương bắt lấy ta lập tức buông ra, nàng ta nhìn chằm chằm ta, con mắt tuyệt đẹp hiện ra vẻ tổn thương.
“Rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng nàng ta?”
…
Sơn Thần kia khiến người ta đau lòng khó hiểu, nhưng ta đã lập tức nắn lại ý nghĩ, nhớ lại những người đàn ông bị nàng ta chơi chán rồi ăn thịt kia.
“Nàng ấy sẽ không lạm sát người vô tội như ngươi...Ngươi ăn hương hỏa của bách tính một phương, dựa vào cái gì còn muốn giết người?”
Không ngờ Sơn Thần nghe xong lời này của ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì bật cười.
“Ngươi cho rằng tại sao Bạch Tiêu Tương lại bị phong ấn nhiều năm như vậy? Nói tới lạm sát người vô tội, ai so được với nàng ta?”
Trong lòng ta chợt chấn động, ý câu này của nàng là, Tiêu Tương cũng…
Ngón trỏ tay phải lại đau đớn, ta cảm nhận được một cơn phẫn nộ không nói thành lời...Tiêu Tương hình như nhớ lại chuyện gì đó, tức giận rồi.
Nhưng hôm nay Tiêu Tương đã tiêu hao tinh lực rất lớn, giống như đã không thể ra tay nữa, đau đớn nháy mắt lại biến mất.
Sau đó ở cửa vang lên tiếng bước chân, giống như có người đang chạy vào.
“Lý Bắc Đẩu!”
Trình Tinh Hà?
Bước vào cùng Trình Tinh Hà còn có Lan Như Nguyệt.
“Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, vừa nãy gặp quỷ đập tường, mãi không tìm được chỗ.”
Trình Tinh Hà chạy qua, phát hiện dáng vẻ của ta không đúng, cau mày hỏi:
“Ngươi sao vậy? Cũng bị tà thần này ăn dương khí rồi sao?”
Là tượng thần bị hư hỏng, pháp thuật của nàng ta mất hiệu quả, nên nhóm Trình Tinh Hà mới xông vào được.
Trình Tinh Hà quay đầu nhìn Sơn Thần, hiện ra vẻ mặt như gặp kẻ địch lớn, ánh mắt chợt lạnh, kéo lấy chu sa tuyến trên người.
“Anh em giúp ngươi một tay.”
Lan Như Nguyệt nhìn chằm chằm Sơn Thần, mắt đỏ máu...giống như có thù sâu hận lớn gì vậy.
Kỳ lạ, nàng có quan hệ với Sơn Thần này sao?
Sơn Thần nhếch lông mày, thân mật nói:
“Cô gia, đây đều là bạn bè của ngươi ư?”
Nhưng lời còn chưa dứt, một tay có sơn móng của Lan Như Nguyệt vung ra, trong tay thình lình xuất hiện một con dao găm màu đen.
Trình Tinh Hà sửng sốt.
“Vãi, thật không hổ là người của Lan gia Cẩm Giang phủ, đó hình như là Thiên Lôi đinh.”
Nghe nói đây là đồ của Lôi công...Thứ ở trên trời tạo tiếng sấm chính là cái này.
Vừa nghe đã biết cao cấp hơn Cản Sơn tiên kia của Hàn Đống Lương.
Mà Thiên Lôi đinh đặc biệt tạo ra tiếng sấm và thiên kiếp, cho nên hắc bạch đều ăn, thần quỷ đều sợ, đối phó với tà thần không còn gì thích hợp hơn.
Vừa thấy thứ này, vẻ mặt Sơn Thần cũng lạnh xuống.
“Ta từng thấy thứ này...ngươi là ai của cô gia lần trước kia?”
Lan Như Nguyệt không nói hai lời, cổ tay nhanh chóng xoay chuyển, đập về phía Sơn Thần. Tư thế đó là đang đi liều mạng.
Giờ ta mới biết...Chẳng trách Lan Như Nguyệt muốn dẫn bọn ta làm chuyện này, lẽ nào người nhà của nàng chính là một trong số tiên sinh chết ở đây.
Thân thủ của Lan Như Nguyệt theo lý thuyết thì đã vô cùng lợi hại rồi, nhưng Sơn Thần chỉ nâng một tay, cả người Lan Như Nguyệt đã bay ra ngoài, đập thẳng lên trên một cái cột, liều mạng muốn bò dậy, nhưng làm thế nào cũng không bò dậy nổi.
Trình Tinh Hà vừa thấy đã lập tức đẩy ta.