Chương 242: Cô Đơn
“Mau nghĩ cách chạy, ta lợi dụng mỹ nam kế chặn phía sau!”
Mỹ cái đầu ngươi, ngươi sợ chết như vậy, sao ta có thể để ngươi chặn phía sau. Mà Sơn Thần đã nhìn về phía Trình Tinh Hà:
“Vị này là…”
Ta lập tức chắn trước mặt Trình Tinh Hà.
“Ngươi thả hắn đi, chuyện này không liên quan tới hắn.”
Sơn Thần lại phấn chấn, sờ cằm của ta, vui vẻ nói:
“Thì ra cô gia của ta ghen rồi. Ngươi yên tâm, những người kia không có ai ta nhìn vừa mắt, nhiều cô gia như vậy, chỉ có ngươi khiến ta muốn…”
Vừa nghe nói, con ngươi của Trình Tinh Hà lập tức trợn tròn.
“Ghen sao?”
Mặt ta chợt nóng lên.
“Ta không có ghen!”
Sơn Thần căn bản không nghe lời ta nói, đột nhiên tới gần, một tay nâng cằm ta lên, mắt phượng đen láy phản chiếu dáng vẻ của ta.
“Nếu như ngươi để bụng chuyện lúc trước, ta có thể nói cho ngươi biết tại sao ta lại ăn nhiều cô gia như vậy.”
Thì ra núi này lúc trước vô cùng cằn cỗi, trồng cây trồng gì cũng đều không sống được, những người trên núi này đều nghèo tới mức áo quần rách rưới.
Người đã nghèo thành như vậy, đương nhiên càng sẽ không có tín ngưỡng, mà thần linh đều là dựa vào tín ngưỡng hương hỏa của con người mới tồn tại được, điều này đã hình thành tuần hoàn ác tính, thần linh và con người đều không sống yên.
Nếu tiếp tục như vậy, thì thần linh và người ở đây đều sẽ dần biến mất.
Lúc này có một người phụ nữ vì quá nghèo không thể nuôi được con, nên đã vứt đứa con vào trong núi, còn cầu nguyện nói tặng đứa con này cho Sơn Thần, hy vọng Sơn Thần có thể bảo vệ Hồ Cô Sơn, đừng nghèo như vậy nữa.
Sơn Thần đã cận kề tiêu tan nhận lấy vật tế hiếm có này.
Con người là linh hồn của vạn vật, lấy người sống để tế, ước nguyện cầu là linh nghiệm nhất. Sơn Thần có sức mạnh, vậy mới khiến ngọn núi cằn cỗi này mọc ra rất nhiều dược liệu quý giá.
Người địa phương được ban tặng, cuộc sống thật sự đã tốt lên rồi, không còn ai đói chết nữa, nhưng không ai biết đây là công lao của Sơn Thần, họ chỉ hí hửng nói năm nay tốt.
Một vật tế không thể khiến dược liệu trên Hồ Cô Sơn um tùm mãi, cuối cùng sẽ có một ngày sức mạnh của Sơn Thần không có được tín ngưỡng lại suy yếu, dược liệu không mọc ra được nữa.
Người dân lúc này mới lại lên núi cầu xin sự giúp đỡ. Điều cầu nguyện của những người trong núi này rất lớn, có người muốn nhà mới, có người muốn vợ mới, còn có người muốn của hồi môn phong phú để đỡ bị nhà chồng xem thường.
Thỏa mãn nguyện vọng của họ thì nhất định phải cần nhiều vật tế hơn.
Thế nào cũng là ăn...Sơn Thần nghĩ nàng ta ở trong núi sâu, vô cùng cô đơn, hy vọng có thể có người tới bầu bạn với mình.
Thế là nàng ta báo mộc cho tộc trưởng, muốn một cô gia.
Nhưng những cô gia kia hoặc là coi Sơn Thần thành yêu quái, dọa tới mức mất hồn mất vía; hoặc là gan to bằng trời, lại muốn vứt bỏ nàng ta chạy xuống núi, không có một ai khiến Sơn Thần hài lòng.
Nàng ta vẫn luôn đợi một cô gia chân chính, nhưng vật tế chính là vật tế.
Nàng ta híp mắt nói với ta:
“Ngươi nói xem là ăn một người, để rất nhiều người được sống tốt, hay là để mọi người cùng đói chết?”
Ta không nói chuyện, nhưng ai cũng không đáng chết, thế là ta nói:
“Vậy tộc trưởng bị ngươi ép chết, còn cả tiên sinh vào núi…”
Nàng ta cười:
“Ta chỉ là hận người khác lửa ta nhất. Là Sơn Thần ở đây, bị con dân lừa, mặt mùi để vào đâu? Không nên giáng chút tai họa sao?”
Nhưng lúc này bỗng nhiên ta phát hiện trên cái tay dưới ống tay áo to rộng của nàng ta cũng đã xuất hiện vết nứt.
Đúng rồi, tượng thần đã đổ hỏng, nên cũng sẽ ứng lên người nàng ta.
Sơn Thần sợ ta nhìn thấy, lập tức thu tay về, nhìn tượng thần, mỉm cười.
“Ngươi đẩy đổ tượng thần của ta cũng không sao, ai bảo ta thích ngươi chứ, lễ cũng xong rồi, ngươi chính là cô gia của ta...Ta sẽ không nhận người khác nữa, chỉ nhận một mình ngươi.”
Nhưng còn chưa để Sơn Thần nói xong, ta đã nghe thấy âm thanh chấn động, giống như nền đất nơi này không vững, động đất rồi. Nhưng nghe kỹ lại, âm thanh này là phát ra từ trên tượng thần của Sơn Thần nương nương...Tượng thần kia, đang cử động!
Trên tượng thần kia xuất hiện đường vân nứt nẻ, từ từ lan rộng ra.
Nàng ta cũng không nhìn tượng thần kia, chỉ nhìn ta, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
“Có cầu tất ứng thì sẽ phải trả giá, cho dù là ta, hay là những người trong núi kia.”
Nói đến đây, nàng ta lại cười.
“Ta không oán hận, chỉ là hơi tiếc nuối, vốn tưởng rằng sau này có thể không cần cô đơn như vậy nữa rồi…”
Nụ cười kia, vô cùng cô đơn.
Nàng ta tốt xấu gì cũng là một thần linh, rốt cuộc tại sao lại đi vào bước đường này?
Bây giờ, tượng thần vỡ vụn, nàng ta cũng phải tan biến rồi…
Nhìn bóng dáng của nàng ta càng ngày càng nhạt, ta nghĩ rồi lớn tiếng nói:
“Ta có một chuyện, muốn bàn bạc với ngươi.”
Mắt nàng ta chợt sáng lên.