Chương 280: Mùi Thối
Đám chuột mắt đỏ kia thấy miếng thịt tươi như ta leo xuống thì nôn nóng kêu chít chít loạn xạ, hận không thể nhào lên cắn ta, nhưng phía trước chúng cứ như có một bức tường thiên nhiên che chắn, khiến chúng căn bản không dám vượt qua lôi trì một bước, chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Ta thấy quả thật không có chuyện gì, liền gọi họ xuống.
Tiếp tiếp soi đèn pin đi vào bên trong.
Ở đây cũng có một ít chén bát vỡ bám đầy bụi từ lâu, đã không còn nhìn rõ được màu sắc vốn có nữa. Trình Tinh Hà vừa đi vừa ra oai với đám chuột mắt đỏ:
"Tới đây tới đây, có bản lĩnh thì đến cắn ta nè!"
Khiến đám chuột mắt đỏ kia tức giận đến mức không ngừng kêu chít chít.
Ta nói mọe nó ngươi có thời gian đùa giỡn, không bằng tìm manh mối mật quyển với chúng ta, nhưng vừa nói như vậy, Trình Tinh Hà đã bịt mũi, quay đầu nhìn Ách Ba Lan:
"Ngươi thối thế?"
Ách Ba Lan hận không thể tẩn cho hắn một trận, ta đang định bảo hai người họ dừng lại, bỗng nhiên cũng ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nồng nặc.
Kỳ quái, là thứ gì bị thối vậy? Không đúng, không giống như là mùi đồ để lâu thành thối, đây là một loại mùi thối xen lẫn chua ngọt, khiến người ta cảm thấy buồn nôn, có vẻ xui xẻo không diễn tả được. Hình như trước đây ta đã từng ngửi thấy ở đâu rồi thì phải.
Cái mùi này càng ngày càng nồng nặc.
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy những tiếng “chít chít chít” hỗn loạn, đám chuột mắt đỏ kia bỗng nhiên điên cuồng lui về phía sau giống như thủy triều rút.
Cứ như...thứ mà chúng sợ hãi đang càng ngày càng gần chúng ta.
Cảm giác này khiến người ta phải sợ hãi, ta bịt mũi, bỗng nhiên nhớ ra, đây là mùi xác thối!
…
Đối với võ tiên sinh và phong thủy tiên sinh mà nói, cái mùi này cũng không xa lạ gì, vì võ tiên sinh đánh hành thi hay chúng ta xem phong thủy thỉnh thoảng sẽ phải giúp di chuyển mộ phần, đều từng ngửi được mùi này lúc mở quan tài - trong nghề gọi là táng khí.
Ban đầu không ngửi ra là vì mùi đó quả thực quá nồng nặc, cứ như mấy trăm cái xác thối đồng thời được mở ra trong quan tài vậy, chúng ta chưa bao giờ làm chuyện có quy mô lớn như thế.
Trình Tinh Hà cũng đã ngửi ra, khẩn trương nói:
"Đậu mớ, có gì đó sai sai rồi."
Đúng thế, chuột mắt đỏ thích ăn xác thối nhất, đáng lẽ ra ngửi được mùi táng khí thì sẽ phải nhào đến cắn xé như trẻ con thấy KFC chứ, sao lại hoảng sợ bỏ chạy được?
Chắc chắn thứ tỏa ra mùi này không đơn giản.
Trong lúc nói chuyện, đám chuột mắt đỏ kia đã lùi lại hơn một trượng.
Ta bảo hai người họ cảnh giác chút, chỗ này là đầm rồng hang hổ, ai mà biết có chạm vào chỗ kiêng kị nào không - giống như tượng mộ ở ngoài cửa vậy.
Hai người họ cũng có chút chột dạ, liền đi theo ta tìm kiếm khắp nơi.
Trình Tinh Hà nghiêng đầu hỏi Ách Ba Lan:
"Tin tức của nhà ngươi có đáng tin không?"
Có lẽ Ách Ba Lan là cung bọ cạp, khá thù dai, lúc trước Trình Tinh Hà đã đắc tội nàng, cho nên nàng không thèm quan tâm gì mà viết một chữ “Ừ” lên quyển sổ.
Trình Tinh Hà vô cùng khó chịu:
"Sao ngươi nói chuyện lại giống như bóp kem đánh răng vậy, hỏi một chút ra một chút, vậy ngươi có biết mật quyển trông như thế nào không? Chúng ta cũng không thể tìm mãi thế này chứ?"
Ách Ba Lan vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng thấy ta cũng đang nghe liền viết:
"Bát giác."
Trình Tinh Hà nhìn một cái liền cười:
"Sao ngươi không viết là hồi hương đi? Cộng thêm quế với lá nguyệt quế, bắt đám chuột mắt đỏ kia đến để hầm bát ngư long hổ đấu bổ thận?"
Ta nói:
"Trong đầu ngươi là bã đậu hay là óc chó vậy, sao chỉ toàn nghĩ đến ăn thế? Ý của Ách Ba Lan là cái hộp đựng mật quyển có hình bát giác."
Ách Ba Lan gật đầu, ánh mắt nhìn Trình Tinh Hà càng thêm khinh thường, giống như muốn nói "nhìn người ta đi".
Trình Tinh Hà không phục:
"Ngươi cũng đừng xem thường ta, Lý Bắc Đẩu này là do ta dẫn vào nghề đấy, không bảo hắn gọi sư phụ là sợ trông mình già thôi."
Ách Ba Lan bĩu môi, miêu tả sinh động ba chữ “đồ khoác lác”.
Trong lúc họ cãi nhau, ta cầm đèn pin soi khắp xung quanh, không phát hiện ra có thứ gì liên quan đến cái mùi kia mới cảm thấy hơi yên tâm, nhưng ở chỗ này có rất nhiều âm vật, một mình tìm đến mai cũng không xong, chứ đừng nói đến còn phải đi tìm từng cửa ải một.
Ta liền nói hai ngươi không phải ở Đức Vân Xã, đừng làm trò con bò nữa, khu linh vật này rất lớn, ba người chúng ta mạo hiểm chia nhau ra tìm.
Nói rồi ta lấy ba hộp diêm từ trong ngực ra:
"Cầm đi, nếu ai gặp chuyện gì thì đốt đuốc lên."
Ách Ba Lan không hiểu, trợn mắt giống như muốn hỏi ta cái này có tác dụng gì?
Trình Tinh Hà thì cướp lấy, chế giễu nói:
"Nhìn một cái liền biết ngươi chính là tiểu thư trong khuê phòng, ngay cả pháo hoa cũng không biết."
Đây là một loại thuốc rừng mà Cao lão sư cho ta.