Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 281 - Chương 281 - Một Vũng Máu Tươi

Chương 281 - Một Vũng Máu Tươi
Chương 281 - Một Vũng Máu Tươi

Chương 281: Một Vũng Máu Tươi

Phong thủy tiên sinh trong xã hội cũ không được trang bị như ngày nay, lúc leo núi tìm huyệt vô cùng nguy hiểm, cho nên sẽ mang theo pháo hoa lên núi, nếu như gặp nguy hiểm thì đốt lên, để người tiếp ứng dưới chân núi thấy được màu đỏ của pháo hoa sẽ lập tức chạy tới cứu.

Thứ này không khác đạn tín hiệu thời nay lắm.

Nhưng cái này dễ cầm theo hơn đạn tín hiệu, đừng nhìn nó nhỏ, lúc sáng lên sẽ kèm theo tiếng rít, hơn nữa còn phóng khói mù lên trên trời, rất lâu không tiêu tan, có thể xác định vị trí rất thuận lợi.

Ách Ba Lan nghe vậy thì thích thú cầm lấy không buông tay, ba người chúng ta liền tách ra tìm kiếm trong mấy hàng linh vật.

Thật ra thì chỗ này giống như một thư viện lớn, có thể nghe được đối phương nói chuyện cách những cái tủ đứng, chỉ là không thấy được mặt nhau.

Trình Tinh Hà cách ta một hàng tủ, vừa tìm vừa thán phục:

"Thất Tinh, ngươi nói xem, Thiên Sư Phủ có tiền muôn bạc biển, lại để nhiều linh vật ở đây bám đầy bụi bặm, nếu hai chúng ta lén lút mang đi bán có khi sẽ đủ ăn cả đời."

Ta nói:

"Ngươi đừng động chạm lung tung, cũng không biết cái nào là mông hổ, đến lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp."

Cũng không phải ta hù dọa hắn, ông chủ tiệm bán đồ cổ có quyền lên tiếng nhất trong loại chuyện này, trước kia có một người làm quan vì muốn con đường làm quan của mình suôn sẻ mà đã tốn rất nhiều tiền tìm một cái ấn, hy vọng có thể được phong hầu bái tướng.

Nhưng ai ngờ cái ấn kia vừa đến nhà hắn chưa được mấy ngày, hắn đã thất khiếu chảy máu mà chết, không thể điều tra ra nguyên nhân cái chết, sau đó mới biết cái ấn kia là một “ấn sau thu”, cũng chính là cái để đóng dấu “xử trảm sau thu” cho tội phạm tử hình. Đã có vô số tội phạm phải bỏ mạng vì nó, oán niệm bám hết lên vậy này, nếu sát khí của bản thân ngươi không đủ mà còn cầm thứ này thì chẳng khác gì tự sát - tà ma bám vào linh vật không nhận người, họ chỉ giết người.

Trình Tinh Hà khinh thường nói ngươi thì biết cái gì, ông đây cầm tinh con hổ, lúc còn bé thường được người ta mới đi lăn giường trấn nhà cho cô dâu chú rể, chưa bao giờ sợ hãi. Hơn nữa làm trong nghề này nhiều năm như vậy rồi, kinh nghiệm của ta còn phong phú hơn mầm non như ngươi đấy.

Ta cười thầm trong bụng, ít nhất ta cũng từng được học tập giáo dục về hệ thống phong thủy, tên tơ lơ mơ như ngươi còn dám cười nhạo ta.

Lúc đang nói chuyện ta lại nghe thấy những tiếng lộp cộp gì đó giống như Trình Tinh Hà đang động vào đồ đạc, thầm nói sao tên này lại tham như thế, có mạng lấy tiền nhưng không có mạng để tiêu đâu!

Đang định há miệng mắng hắn, bỗng nhiên một tiếng “lạch cạch” vang lên giống như có thứ gì đó rơi xuống đất vỡ.

Tim ta đột nhiên thót lại, đủ mọi chuyện đã chứng tỏ không có một thứ gì trong này là hiền lành, hắn đừng gây ra chuyện gì nữa.

Vì vậy ta liền hỏi hắn đã gây họa gì rồi?

Nhưng trong căn phòng trống trải chỉ truyền đến giọng nói của ta, bên phía Trình Tinh Hà hoàn toàn tĩnh mịch, căn bản không có ai đáp lời.

Mà mũi ta rất nhạy, trong nháy mắt đã ngửi thấy một mùi máu tanh ở nơi hôi thối này.

"Trình Tinh Hà?"

Ta tập trung vểnh tai lên liều mạng nghe động tĩnh bên kia, vất vả lắm mới nghe thấy:

"Thất Tinh, mọe nó ngươi đừng đến đây, nơi này có..."

Sau đó bên kia lại phát ra những tiếng vang ầm ầm giống như có rất nhiều thứ bị rơi vỡ, lời của hắn cũng lập tức bị cắt đứt, sau đó không còn tiếng gì nữa.

Đậu má, ta biết chuyện không ổn, lập tức gõ vào một cái tủ đứng khác:

"Ách Ba Lan, ngươi có nghe thấy không? Nghe được thì gõ hai cái."

"Cộc cộc."

Ách Ba Lan đáng tin cậy hơn Trình Tinh Hà, ta tiếp tục nói:

"Tên mê tiền Trình Tinh Hà kia xảy ra chuyện rồi, ta đi qua nhìn một chút, ngươi phải cẩn thận, có chuyện thì phải bắn pháo ngay. Nếu ta phóng một cái thì ngươi hãy tới cứu ta, ta phóng hai cái - ngươi phải chạy mau."

"Đốc đốc."

Tủ đứng rất cao, không thể trèo lên được, chỉ có thể đi vòng. Ta nhanh chóng chạy đến bên hàng tủ của Trình Tinh Hà.

Nhưng đang chạy ta đột nhiên có một loại cảm giác hình như sau lưng ta có người đang chạy cùng bước chân với ta.

Vì vậy ta quay đầu nhìn ra sau lưng, nhưng sau lưng chỉ có một màu đen sì, không có gì cả.

Móa nó chẳng lẽ ta quá nhạy cảm?

Ta cũng không quan tâm tới nữa, chỉ chạy đi tìm Trình Tinh Hà, nhìn theo chùm ánh sáng của một đèn pin, ta thấy trên lối đi ở hàng tủ kia có một đống mảnh vỡ, còn có...một vũng máu tươi.

Hai tai ta lập tức ù hẳn đi, tên mê tiền kia chạy đi đâu rồi?

"Trình Tinh Hà?"

Ta vừa vào vẫn chưa nhìn khí, bây giờ đến giây phút sống còn mới lập tức nhìn khí. Chỉ thấy chỗ này đen như mực, xung quanh toàn là sát khí nồng nặc màu đen sì, đều là do đám âm vật này phát ra, giống như một vùng sương mù dày đặc khó phân biệt.

Bình Luận (0)
Comment