Chương 282: Thứ Đó Mạnh Thật
Nhưng đúng lúc này, ta phát hiện ra một màu xanh da trời nhạt trong màu đen sì đó.
Ánh sáng công đức cấp huyền của Trình Tinh Hà?
Ta vội chạy đến bên kia, lập tức ngẩn người, chỉ thấy Trình Tinh Hà đang nằm trên một đống đồ, trên người có mấy lỗ lớn đang chảy máu ròng ròng.
Ta lập tức đỡ hắn dậy:
"Làm sao thế?"
Trình Tinh Hà miễn cưỡng mở mắt ra nhìn ta:
"Chạy..."
Chạy cái đầu ngươi.
Ta cõng Trình Tinh Hà ra sau lưng, bỗng nhiên cảm giác được mùi xác thối ở đây nồng nặc hơn bất cứ chỗ nào khác, hình như - đây chính là trung tâm của khí thối đó.
Ta soi đèn pin, thấy chỗ này có một cái chum lớn.
Cái chum lớn này bị thủng một lỗ to giống như bị Tư Mã Quang đập vậy, bên trong còn có nước đen không ngừng chảy ra, hiển nhiên nó mới bị vỡ không lâu lắm.
Mà trên đất có mấy dấu chân ẩm ướt - giống như có thứ gì đó vừa đi ra từ trong nước đen.
Ta lập tức thấy lạnh cả sống lưng, muốn hỏi Trình Tinh Hà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt Trình Tinh Hà đang trắng bệch đi rất nhanh, đôi mắt đã nhắm lại.
Từ trước đến giờ Trình Tinh Hà luôn sợ chết, nhưng thật ra thì vẫn rất linh hoạt, ta nhìn ngón tay hắn căn bản không có dây chu sa - chứng tỏ vật kia lợi hại đến mức hắn còn không có cơ hội cầm dây chu sa.
Mọe, thứ đó mạnh thật sao.
Lúc này ta phát hiện trên cái chum lớn có một ít hoa văn, đến khi cẩn thận nhìn lại mới sửng sốt - đó là phục yêu văn của nhà họ Trương núi Long Hổ, chứng tỏ thứ bên trong là do Trương thiên sư tự mình phong ấn để cảnh báo người đời sau không được mở ra.
Cái gì sẽ có đủ tư cách để bị Trương thiên sư phong ấn?
Không được, ta xoay người đi tìm Ách Ba Lan - bây giờ nàng đang bị lạc đàn, đừng để xảy ra chuyện gì đấy!
Nhưng đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm giác có một thứ dinh dính đặt lên vai mình.
Ta liếc thấy đó là năm thứ gì đấy sưng lên, thối rữa, lớp da xù xì giống như chân giò hun khói bị biến chất, không ngừng chảy ra nước màu đen.
Là thứ đi ra khỏi cái lỗ kia...
Ta không nương tay, lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra chém về phía cái tay đó với tốc độ cực nhanh - bây giờ chiêu này đã được coi như tuyệt kỹ của ta, đáng lẽ ra chỉ bằng sát khí cũng có thể khiến thứ kia run sợ, nhưng ai ngờ thứ đó có vẻ không hề sợ hãi, còn đưa năm ngón tay ra sau cổ ta muốn bóp một cái thật mạnh.
Ta không ngờ nó lại nhanh như vậy!
Trước mắt ta lập tức tối sầm, mùi hôi thối và cảm giác hít thở không thông đồng thời ập đến, ta muốn tránh thoát, nhưng căn bản không có nhiều sức như vậy, hơn nữa ta còn đang cõng Trình Tinh Hà sau lưng, chỉ cảm thấy sức lực của thứ kia càng ngày càng lớn, như muốn ấn ta quỳ xuống.
Ta cắn răng không quỳ, đồng thời đạp một cú ra phía sau.
"Bẹt", ta nghe được một tiếng rất rợn người, giống như là đá vào một cái cột bị bôi đầy bùn, nhưng lần này lại có hiệu quả, thứ kia thật sự lui về sau một bước, bàn tay đang bóp cổ ta cũng buông lỏng.
Ta nhân cơ hội quay đầu nhìn lại, lập tức âm thầm kêu khổ - thứ này giống như được nặn ra từ bùn đất vậy, từ trên xuống dưới đều thối rữa, mùi thối nồng nặc.
Ta nói nói thứ này có thể khiến Trương thiên sư phải đích thân ra tay, mọe nó hẳn là âm dương bạt.
Hạn bạt là vương giả của hành thi, mà thứ này lại nằm ở giữa hạn bạt và hành thi - giống như cá chép sắp hóa rồng bị kẹt lại ở cửa cuối cùng vậy.
Thứ này vốn có oán khí, hóa hình thất bại, oán khí sẽ nặng hơn, thấy người sống chắc chắn sẽ không buông tha, khó trách đám chuột mắt đỏ kia lại sợ.
Mà đống nước đen kia là niên dương thủy để áp chế nó, đợi đến khi niên dương thủy cạn, thứ này sẽ càng lợi hại hơn.
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, ta xoay tay lấy Thất Tinh Long Tuyền ra, muốn chém về phía nó. Nhưng thứ đó rất nhanh, dễ dàng tránh được, còn nhắm chuẩn về phía ta.
Một cơn đau nhức tỏa ra từ bả vai - nó đâm mạnh vào xương quai xanh của ta, ta lập tức không thể dùng được tay phải nữa, sau khi suy nghĩ một lát, ta liền đưa tay trái ra lấy hai quả pháo vạch xuống đất - thứ này quá ác, Ách Ba Lan tới cũng chỉ có chết, không bằng bảo nàng chạy mau.
Hai quả pháo nhỏ bay thẳng lên trên trời mang theo tiếng “rít”, khiến âm dương bạt này bị giật mình.
Ta nhân cơ hội chạy sang một con đường khác, vừa chạy vừa muốn gọi A Mãn ra giúp đỡ, nhưng âm dương bạt đã kịp phản ứng, nhào về phía ta.
Ta đang cõng Trình Tinh Hà vốn không chạy nhanh được, lần này trực tiếp bị chặn lại, căn bản không thể đưa tay cầm lấy kim bạc, âm dương bạt đã cúi đầu muốn cắn ta. Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng “phập” giống như có cái gì đó cắm thẳng vào đầu âm dương bạt.