Chương 317: Chuyện Cũ
Trình Tinh Hà hưng phấn đá vào thùng nước tiểu một cái, bịt mũi cởi quần áo ra:
"Thứ gì mà thối thế..."
Ta đáp:
"Xem ra là chồn chân người."
Không còn cái gì khác có chân như thế được.
Trình Tinh Hà chau mày một cái:
"Chồn? Là họ hàng với mấy dã ngũ thông lần trước sao?"
Ta còn chưa kịp nói, thai phụ kia đã chạy tới, khó tin nói:
"Trên đời...Thực sự có chồn chân người?"
Cái gọi là chân người chồn cũng giống như “đại mã hầu”, “bà ngoại sói”, “người lùn già nhảy" trong truyền thuyết dân gian phương bắc, thường xuyên được người lớn kể chuyện trước khi ngủ để dọa trẻ con, nếu không nghe lời sẽ bị bắt đi ăn, trẻ con bị dọa sẽ yên tĩnh như gà, giống như A Mông có thể dọa trẻ em khóc đêm vậy.
Khi còn bé ta từng đi trộm táo nhà hàng xóm, còn hào hứng lấy ra cho ông cậu ba ăn, ông cụ nghe được nguồn gốc của quả táo này thì lập tức mắng ta một trận, nói trẻ con trộm đồ sẽ bị chồn chân người ôm đi, ngâm trong bình muối ướp ăn.
Sau đó lại diễn tả cho ta trẻ con ướp muối là ngon nhất, thịt tan vào xương, tươi non mọng nước, cắn một miếng rất giòn.
Lúc ấy ta bị dọa khóc, thậm chí còn nghi ngờ ông cụ là chồn chân người biến thành, nếu không sao có thể biết rõ như vậy, lúc đi ngủ cũng không dám nằm sát bên ông cụ, đúng là một bóng ma tuổi thơ.
Trong truyền thuyết, thứ này lúc đứng lên chỉ cao bằng một đứa bé, còn có thể phát ra tiếng khóc của trẻ con, thường xuyên đứng ở cửa giả vờ làm trẻ con khóc, lấy kế điệu hổ ly sơn dụ người lớn trong nhà đi, mình thì chui vào nhà bắt đứa trẻ.
Đặc điểm lớn nhất của nó chính là có một đôi chân người, đằng sau có tuyến hôi, nếu phun nước thối trong tuyến hôi vào mắt người có thể sẽ khiến người ta mù.
Ách Ba Lan điên cuồng gật đầu:
"Ta cũng từng nghe nói! Còn khiến ta sợ đến mức không dám đi vệ sinh, đái dầm ra giường rất nhiều lần!"
Trình Tinh Hà hứng thú đá cái thùng kia một cú:
"Không phải thích ăn trẻ con sao? Sao bây giờ lại chuyển sang ăn thai nhi rồi? Là sợ bị đám chồn chân người khác cướp mất nên mới ra tay trước?"
Không đúng, thật ra đó chỉ là truyền thuyết, chồn chân người cũng không sống bằng việc ăn người, thứ này đúng là linh thú, am hiểu đào bới, vô cùng thông minh, là một loại dị thú quý hiếm, tác dụng của nó là mở cơ quan.
Cho dù ngươi có nhốt chồn chân người ở đâu thì nó đều có thể trốn thoát được, cũng vì loại đặc tính này cho nên ở thời Tam Quốc và Xuân Thu, thứ này được nuôi dưỡng như chó săn, mục đích là để trộm mộ.
Từ xưa đến nay, bảo vật trong mộ quý nhân luôn khiến người ta ngấp nghé, dù sao chủ nhân mộ và trộm mộ đều phải đấu trí đấu dũng, cho nên trong cổ mộ thường có rất nhiều cơ quan. Trộm mộ sẽ dùng xương người chết nuôi dưỡng chồn chân người, để nó có linh tính, chồn chân người thuần dưỡng thành công xuống mộ sẽ như đi vào chỗ không người, cơ quan gì cũng không nhốt được nó, trên cổ còn đeo túi, có thể mang về cho chủ nhân vô số trân bảo.
Nói một cách đơn giản là giống như chim cốc vậy.
Nhưng chồn chân người rất khó thuần dưỡng giống như tiểu quỷ thi dầu, có đôi khi tốn tâm huyết mấy đời người cũng chỉ có thể thuần dưỡng ra một hai con, cho nên phương pháp thuần dưỡng chồn chân người đã thất truyền sau triều Minh rồi.
Mà vì chồn chân người thường xuyên hoạt động trong mộ, cho nên bị dân chúng liệt vào thành "tà", lúc này mới có quái vật bắt cóc trẻ em trong truyền thuyết, nhưng thật ra là oan uổng nó.
Thai phụ nghe vậy thì căm hận nói:
"Nhưng con mà ngươi bắt cũng không oan uổng chứ? Nó đã ăn bao nhiêu đứa trẻ rồi? Ta sẽ gọi người trong thôn tới đốt sống nó!"
Nói rồi liền chạy khỏi nhà.
Ta thì ngồi xổm xuống đất, gõ vào thùng nước tiểu trên đầu nó:
"Ngươi nói xem tại sao lại muốn ăn thai nhi?"
Một khi thứ có linh bắt đầu ăn người thì chẳng khác nào rơi vào tà đạo, ngay cả một sơn thần như A Mãn còn bị trời phạt chứ đừng nói đến chỉ là một linh thú. Nó muốn ăn thịt người không phải là vì tham linh khí, mà là có thâm cừu đại hận.
Trong cái thùng truyền đến những tiếng mài răng, cứ như nhắc đến chuyện này là nó hận đến mức ngứa răng vậy:
"Họ nợ ta thì ta phải đòi lại! Con người các ngươi không có một ai là tốt!"
Trình Tinh Hà nghe vậy thì khó chịu, đá cái thùng gỗ kia một cái:
"Thế loại phun nước thối lung tung như ngươi thì tốt hả? Ngươi cho rằng ngươi là cá nhà táng sao!"
Đá xong hắn còn ngẫm nghĩ một lát, thay đổi giọng điệu tốt hơn chút:
"Nhưng mà nếu ngươi đã có bản lĩnh trộm mộ, hay là trộm cho ta chút đồ đáng giá để bồi thường quần áo của ông đây, nếu không ông đây sẽ lột da ngươi làm áo."
Chồn chân người cười lạnh một tiếng:
"Con người ai cũng tham cả, các ngươi chết cũng vì tham lam..."
Nghe thấy lời này, ta đã hiểu ra chồn chân người này có chuyện cũ.