Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 318 - Chương 318 - Tai Ương

Chương 318 - Tai Ương
Chương 318 - Tai Ương

Chương 318: Tai Ương

Hơn nữa lúc trước nhìn thấy mặt nó, mặc dù động vật này không giống người, nhưng lại có thể hóa thành hình người, ta cũng đã nhìn ra loáng thoáng, vị trí cung con cái của quỷ bà tử hoàn toàn lõm xuống, đây là "mặt tuyệt hậu" .

Nó mặc đồ tang trắng, lại tới ăn trẻ con...

Thế là ta liền hỏi nó:

"Người ta nợ ngươi cái gì? Không phải là con cái của ngươi đấy chứ?"

Không nghe thấy từ này còn đỡ, vừa nghe thấy từ “con cái”, chồn chân người bỗng nhiên phát ra một tiếng khóc thê lương, khiến ta giật nảy mình:

"Con của ta...Là lỗi của ta...Ta hại chết con ta..."

Trình Tinh Hà nói:

"Lúc thì nói do con người hại chết, lúc lại nói là chính ngươi hại chết, ngươi bị đa tinh thần hả?"

Ách Ba Lan xem như có chút thường thức, sửa lại:

"Gọi là đa nhân cách."

Ta bảo hai người họ đừng ngắt lời, chỉ nghe thấy chồn chân người nói:

"Ngay từ đầu...Là ta được một tên thợ săn cứu, ta ghi nhớ ân đức muốn báo ơn, ai ngờ thợ săn kia lại là thứ mà súc sinh cũng không bằng."

Hóa ra trước kia con chồn chân người này ở trong tay người trộm mộ cũng đã phải chịu hết hành hạ, giống như chim cốc bắt cá lại không được ăn cá vậy, người trộm mộ vì để chồn chân người giữ dáng người nhỏ gầy không xương chui được vào trong mộ nên thường xuyên bỏ đói nó.

Trừ khi có thể trộm từ trong mộ ra cái gì đó thì người trộm mộ mới có thể cho nó một khúc xương người chết to bằng đầu ngón tay, để nó không đến nỗi bị chết đói.

Rất nhiều chồn chân người vì người trộm mộ không khống chế được mức độ mà đã bị chết đói, cũng có một số chết vì trúng độc lúc gặp cơ quan trong mộ.

Chồn chân người này thường thấy đồng loại chết thảm, đã sớm có lòng sợ hãi với con người, cuối cùng có một lần sau khi xuống mộ, vì đồ quá lớn, nó căn bản không có cách nào lôi ra được, mà bên ngoài lại có một màn độc nữa đang chờ nó.

Mà khi đó nó đã mang thai chồn chân người nhỏ.

Nếu thật sự bị đánh, chồn chân người nhỏ cũng sẽ nộp mạng, chủng tộc của bọn chúng cách ngày tuyệt chủng không xa.

Cho nên chồn chân người đó mới lấy hết can đảm trốn ra khỏi ngôi mộ.

Sau khi trốn ra được, nó bắt đầu sống trong ngọn núi này.

Chồn chân người bị con người thuần phục để nuôi, năng lực sinh tồn ngoài hoang dã chẳng ra đâu cả, cho dù nó là linh thú cũng phải chịu không ít khổ, thậm chí còn bị chó sói hổ báo trên núi đuổi cắn.

Có một ngày, nó bị một con báo hoa mai đuổi, móng vuốt một chân bị cắt đứt, lúc chồn chân người con sắp bị báo hoa mai cắn đứt cổ họng, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, báo hoa mai hét lên rồi ngã gục, chồn chân người cứ thế mà tránh được một kiếp, giấu con nó trong rừng cây.

Một thợ săn đi tới nhặt xác báo hoa mai, nó đã nhìn ra thợ săn này rất nghèo, bộ quần áo rách rưới, mặt vàng người gầy như que củi.

Nàng vô cùng biết ơn thợ săn này, vì hắn đã cứu mạng hai mẹ con họ.

Vì vậy nó liền lén lén lút lút bắt thú hoang đưa đến trước cửa nhà thợ săn để báo ơn, thợ săn thấy trước cửa có thú hoang, cũng biết là linh vật trong núi báo ơn, mỗi ngày đều ở nhà chờ.

Chồn chân người không giỏi đi săn lắm, thỉnh thoảng cũng không cung ứng được, một khi không săn được, thợ săn sẽ ngồi ở nhà mắng chửi, nói ông đây cứu mạng ngươi mà ngươi còn không bắt thú hoang cho ông đây, súc sinh chính là súc sinh, không biết cái gì gọi là tri ân báo đáp.

Chồn chân người nghe hắn nói vậy thì vô cùng áy náy, không có cách nào cả, đành phải làm nghề cũ, vào trong mộ tìm kiếm một ít vàng bạc.

Ai biết thợ săn thấy nó có bản lĩnh như vậy, càng ngày càng tham lam, muốn nó mang về nhiều thứ hơn.

Chồn chân người phải chăm con, nào có bản lĩnh lớn để thỏa mãn lòng tham của thợ săn, vì vậy thợ săn liền nói ngươi không đưa đồ tới cũng được, nhưng ngươi phải dạy ta làm thế nào để dễ dàng bắt được nhiều con mồi hơn.

Đây là đạo lý cho cá không bằng dạy cách bắt cá, chồn chân người nghe vậy cũng thấy hợp lí, nó trộm mộ bao nhiêu năm qua, đã gặp vô số cơ quan, cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, là cao thủ ở phương diện này.

Vì vậy nó liền hóa thành bà lão da đen dạy cách thiết lập cơ quan cho thợ săn.

Cơ quan là một thứ rất kỳ diệu, nói đơn giản là con mồi đã vào thì sẽ không ra được, nhưng chồn chân người nói với thợ săn đó:

"Không được nói cơ quan này cho người khác, còn nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì thì một ngày cũng không được bắt quá ba con mồi."

Vạn vật đều có linh, nếu như lòng tham quá nặng, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Thợ săn vội đồng ý, rất nhanh đã trở nên giàu có, cuộc sống rất sung sướng.

Nhưng lâu rồi hắn lại cảm thấy cơ quan tốt như vậy mà một ngày chỉ có thể bắt ba con mồi thì đáng tiếc, đúng lúc này giá da lông dưới núi tăng vọt, chỉ cần có thể kiếm được nhiều da thú hơn thì ngày trở thành phú ông cũng không còn xa.

Vì vậy thợ săn đã hoàn toàn quên mất lời dặn của bà lão, dùng cơ quan không hề biết tiết chế.

Cứ như thế, động vật trong núi đã gặp tai ương.

Bình Luận (0)
Comment