Chương 319: Thùng Nước...
Mà người trong thôn thấy hắn không lên núi mà vẫn dễ dàng mang được nhiều thứ về như vậy, có ai mà không thèm, thi nhau nghĩ đủ cách muốn học phương pháp bắt thú của hắn.
Đây là tuyệt kỹ của riêng thợ săn, làm sao có thể nói ra được, nhưng trong thôn lại tìm một quả phụ lẳng lơ chuốc say thợ săn, đã lấy được toàn bộ phương pháp.
Như thế người trong thôn đã học được hết chiêu này, tất cả đều đi bắt động vật lột da bán lấy tiền.
Hơn nữa vì cạnh tranh kịch liệt, họ bắt đầu ra tay với “cả nhà”.
Quy tắc ngầm của việc đi săn trong núi là nếu bắt được động vật nhỏ hoặc động vật mang thai thì phải thả, là vì để chúng có thể duy trì nòi giống, mà hắn vì da lông lại bắt hết cả lớn cả nhỏ. Tát ao bắt cá, mình thả nhỏ, không phải vẫn sẽ bị người khác bắt đi kiếm tiền sao?
Ai bắt được thì chính là của người đó.
Một năm kia, động vật trong núi bị tàn sát, khi đó con của chồn chân người đã trưởng thành một chút, đi ra ngoài kiếm ăn, cũng bị bắt lại lột da không còn một mống.
Trên đời đã không còn chồn chân người đực, tộc chồn chân người coi như đã bị tuyệt chủng.
Chồn chân người nhìn thấy thi thể trọc lóc của con cháu thì biết thợ săn phản bội mình, liền không nhịn được mà gào khóc.
Nó quyết định sẽ báo thù.
Nó gián tiếp hại chết nhiều động vật như vậy, tội nghiệt rất nặng, tu hành khó khăn, nhưng nó đi tìm cổ mộ khắp nơi, tìm được linh dược trong cơ quan để ăn, lúc này mới tu thành trình độ này.
Đợi đến khi nó trở về núi, ngọn núi này đã gần như trở thành núi hoang, trong khoảng thời gian qua, hoẵng nai thậm chí là báo sói trên núi đều chết hết.
Chồn chân người nổi cơn giận dữ, liền bắt đầu đi ăn con của thôn dân khắp nơi để báo thù.
Họ khiến sinh linh trên núi bị đoạn tử tuyệt tôn, chính họ cũng phải bị đoạn tử tuyệt tôn.
Chồn chân người kia vừa nói vừa khóc vô cùng thê thảm.
Lúc này, thai phụ đã gọi hết người trong thôn tới:
"Mọi người mau đến xem, đại sư đã bắt được yêu rồi!"
Các thôn dân thi nhau đi vào trong nhà, có hai người phụ nữ còn cầm dao tuyên bố muốn xẻo từng miếng thịt của chồn chân người ra ăn mới hả giận, đó là vợ Dương Nhị Đản và vợ Mã Song Lương, đều bị bà lão đen ăn mất thai nhi.
Ta lập tức ngăn cản họ, nói lại chuyện này một lần, mặc dù đứa trẻ vô tội bị liên lụy, nhưng đúng là do những thợ săn lòng tham không đáy kia có lỗi trước.
Ai ngờ vợ Dương Nhị Đản không vui, chỉ vào ta mắng:
"Ngươi có ý gì? Chúng ta sống dựa vào núi, giết thịt động vật thì sao chứ? Đó là lẽ bất di bất dịch! Nhưng động vật giết người thì là cái gì, đó là đại nghịch bất đạo, ngươi lại nói chuyện cho quái vật kia, ngươi có phải là người không vậy?"
Vợ Mã Song Lương cũng hô:
"Đúng vậy, vất vả lắm mới bắt được kẻ gây họa, tên thần côn chết tiệt như ngươi còn che chở cho nó? Móa nó, chẳng lẽ ngươi cùng phe với nó sao?"
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Ngươi xem họ kìa, móa nó, chẳng có ý thức sám hối gì cả! Chồn chân người ăn trẻ con không chừng đúng là ông trời giáng báo ứng cho họ."
Mà chồn chân người cũng không sợ, lại kêu lên:
"Một thù trả một thù, các ngươi giết chết đời sau của chúng ta, đời sau của các ngươi cũng không sống được! Ta chỉ hận, ta chỉ hận mình không có bản lĩnh, bị các ngươi bắt, không có cách nào để các ngươi hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn!"
Người trong thôn nghe thấy thứ trong thùng có thể nói chuyện, đầu tiên là sợ hãi lui lại mấy bước, nhưng nghĩ thấy nó cũng đã bị bắt, không có gì đáng sợ, lại hưng phấn muốn nhào lên báo thù.
Ta vội ngăn cản họ:
"Bây giờ vẫn chưa thể mở thùng ra!"
Nhưng người trong thôn quá nhiều, ai nấy đều có cơ thể cường tráng, chúng ta không thể phương pháp dùng đối phó với tà ma để đối phó với người sống được. Ách Ba Lan dựa vào thần lực của mình cản ngăn cản, ném được mấy người ra, nhưng quả thật có quá nhiều người, chúng ta cũng bị đẩy lùi. Vợ Dương Nhị Đản chạy nhanh nhất, một tay cầm dao phay nhấc cái thùng đi tiểu lên.
"Vù..."
Một cơn gió đen chợt vọt ra từ trong thùng đi tiểu, đẩy vợ Dương Nhị Đản ngã xuống đất, phát ra những tiếng cười "hì hì".
Bà lão đen đó bất ngờ xuất hiện ở cạnh cửa sổ giống như một con cú mèo.
Những người trong thôn nhìn thấy vậy, lúc này mới sợ hãi kêu cha gọi mẹ, chạy trốn khắp nơi. Vợ Dương Nhị Đản và vợ Mã Song Lương cũng không thèm đoái hoài đến việc báo thù cho con nữa, chạy nhanh hơn bất kỳ ai hết.
Mà bà lão đen híp mắt nhìn thai phụ, nhếch mép nở nụ cười.
Nàng lao về phía thai phụ đó.
Thai phụ sợ đến mức không thể động đậy được, lập tức hét lên chói tai.
Ta nhanh tay nhanh mắt chắn trước mặt thai phụ, đưa tay chém Thất Tinh Long Tuyền về phía nàng:
"Ách Ba Lan, thùng đi tiểu!"