Chương 354: Nguyên Thân
Lúc này, trên trán Tiêu Tương trơn bóng, mơ hồ toát ra hai thứ nhô lên giống như là sừng!
Mà thanh khí nồng đậm này bao phủ tử khí, ta lập tức nhớ tới hình ảnh bay lên trời trên tay ta, nàng...là một con rồng!
Trình Tinh Hà phản ứng lại, lớn tiếng nói:
“Thất Tinh, ngươi mau ra đây, nếu vợ ngươi thật sự bị ép ra nguyên thân, vậy ngay cả ngươi cũng không nhận ra đâu!”
Lồng ngực dưới ống tay áo rộng của ông cụ Lan cũng phập phồng dữ dội, đôi mắt hắn liên tục đảo, cũng rất sốt ruột!
Bản thân rồng và Phượng Hoàng, rùa thần, Kỳ Lân cũng xưng là tứ linh, bản thân có thần cách, lại ở vị trí quan trọng như Thủy Thần sẽ có sức mạnh cỡ nào, có thể tưởng tượng được. Nhưng rồng chia làm hai mặt, một là nhân từ, một là hung ác, cả hai đều sẽ ban phúc cho mọi người, cũng sẽ tàn sát vô số người.
Trong lòng ta lạnh lẽo, nếu nàng thật sự hóa thành nguyên thân, đối với “tiện dân” trước mắt nàng...
Mã Nguyên Thu lui về phía sau một bước, mà sắc mặt mấy tên Vũ tiên sinh kia cũng hoàn toàn thay đổi, có người run giọng nói:
“Không phải Mã tiên sinh đã nói thứ này là một cái nỏ hết đà, không đủ sức mạnh sao? Làm sao...Sát khí lại kinh khủng như vậy?”
“Chuyện này có thể nguy rồi, ta nghe nói, Long Thị Huyết thích giết chóc - thấy máu sẽ không nương tay, mấy năm trước, 12 Thiên cấp nhà họ Huyền đã phát hiện tung tích của Rồng ở đảo Hồ Lô nhỏ, bọn họ muốn đi bắt, kết quả tất cả tám mươi người, lại không có một ai trở về...”
“Ta cũng biết...Tám mươi người kia đều là người có lão luyện Địa cấp, sau khi nghe nói chuyện kia, toàn bộ đảo hồ lô nhỏ đều bị san bằng thành mặt đất, nhà họ Huyền đi tìm người nhưng chỉ tìm được một đôi giày thêu chữ “Huyền” trên mặt biển, cũng bị thiêu hủy một nửa!”
Còn có một Vũ tiên sinh cố chấp nói:
“Các ngươi đừng như con rùa nhìn trời - rụt đầu rụt cổ, năng lực của Mã tiên sinh các ngươi đều biết, không có năng lực thì làm sao có thể ôm việc?”
Mấy người kia vừa nghe vậy, cũng nhìn về phía Mã Nguyên Thu.
Sắc mặt Mã Nguyên Thu càng ngày càng nghiêm trọng, ra vẻ chần chờ nói:
“Ông cụ Lan, e là...ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ta nhớ rõ, Kỳ Lân ở Tây Xuyên năm đó, không dễ đối phó so với Tà thần này, nhưng một mình ngươi vẫn dễ dàng thu được vật kia, người không chịu nhận mình già cũng không được - làm xong đơn hàng này, ta thấy ông cụ Lan cũng đã đến lúc nghỉ ngơi dưỡng thọ rồi.”
Trong lòng ta lại sáng như tuyết, Mã Nguyên Thu này thật đúng là người tinh ranh – người có tuổi tác lớn đều không thích nghe những lời thế này, hắn là đang dùng cách kích tướng!
Quả nhiên, ông cụ Lan vừa nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, rống lên:
“Mẹ nó!”
Lời còn chưa dứt, mười ngón tay của hắn chợt thu lại, tà khí lập tức nổ tung, bên miệng Tiêu Tương lập tức trào ra một ngụm máu.
Trong lòng ta đau xót, hận không thể thay người bị trói là mình!
Cũng nhìn ra được, sức mạng kỳ lạ của ông cụ Lan còn mạnh hơn Ách Ba Lan rất nhiều!
Mà lần này, Tiêu Tương khẽ mở đôi môi ra, trên môi cũng mơ hồ lộ ra răng nanh sắc bén, ánh sáng bạc trong mắt nàng cũng càng ngày càng nhiều, sát khí trên người cũng càng ngày càng nặng!
“Tiêu Tương!”
Nhưng Tiêu Tương không trả lời ta, thật sự giống như đã không nghe được ta nói chuyện nữa, trong mắt nàng chỉ có sát khí!
Một bàn tay đặt trên vai ta, là Trình Tinh Hà muốn kéo ta ra ngoài:
“Nếu nàng thật sự biến thành nguyên thân, ngay cả ngươi cũng giết đấy, con mẹ nó, ngươi có bị ngu không, còn không mau chạy!”
Làm sao có thể...Làm sao ta có thể để nàng ở đây chịu tội thay ta được!
Sắc mặt ông cụ Lan càng trướng lên lợi hại, ho khan dữ dội, nghiêng đầu, cũng phun ra một ngụm máu đen.
Ách Ba Lan thấy thế, lập tức lớn tiếng nói:
“Ông nội, ngươi buông tay đi! Cứ tiếp tục như vậy, ngươi cũng sẽ không kiên trì nổi, rốt cuộc tại sao chúng ta lại phải tranh đấu với Bắc Đẩu ca bọn họ làm cho hai bên đều thiệt chứ!”
Nhưng trên trán ông cụ Lan nổi lên gân xanh:
“Người ngoài không hiểu, ngươi cũng nói bậy theo? Ông già họ Lan ta sống một trăm hai mươi tám tuổi rồi, còn không đối phó được một nghiệt súc bị giáng chức sao?”
Nói xong, mười ngón tay hắn đan xen lần lượt thay nhau múa máy, dây thừng vây quanh trên người Tiêu Tương càng ngày càng siết chặt vào người nàng, trên quần áo trắng tất cả đều là máu chảy ra...
Nàng đau đớn đến mức nào đây?
Mà ánh mắt Mã Nguyên Thu càng ngày càng sáng:
“Không sai, ông cụ Lan, chính là như vậy, mắt thấy sắp thành...”
Bên miệng Tiêu Tương phát ra một tiếng rên rỉ, giọng nói này không còn giống giọng nói linh hoạt ngày thường của nàng, mà giống như một con thú bị nhốt!
Mẹ kiếp, ta không thể để nàng phải chịu tội này...
Bất luận phải trả giá gì, ta cũng không thể để cho nàng chịu tội này...
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm giác được, sức tàn phá không chịu nổi từ máu thịt trên ngón trỏ tay phải của ta, mơ hồ giống như có một cảm giác kỳ quái - giống như là có một sức lực cuồn cuộn không ngừng từ phía trên chảy ra, lan tràn đến tứ chi toàn thân!