Chương 379: Dọa Chết Ta Rồi
“Dương đại ca” trả lời:
“Nghe nói vào động tiên, bất kỳ nguyện vọng nào cũng có thể đạt được, thậm chí còn có thể lập tức thành tiên.”
Thành tiên?
Nếu thật sự là vậy, khó trách ông cụ Lan và Mã Nguyên Thu lại có đổ xô vào như vậy!
Nhưng...Có thực sự có một thứ như thế trên đời này sao? Là thật hay chỉ là tin đồn?
Dù sao, huyệt Chân Long kia là nơi tinh hoa của Tứ tướng cục, chắc chắn sẽ có chỗ tốt.
Nói đến đây, mặt trời đã hơi ló dạng, “Dương đại ca” lại hành lễ với ta, còn kèm theo chút áy náy nói:
“Nếu như thuận tiện, xin ân nhân thay ta nói cảm ơn vị Dương đại ca này – cảm ơn hắn vì một ly nước kia.”
Nói xong, theo tia nắng ban mai màu vàng đầu tiên chiếu lên đầu Dương đại ca, cái “mặt nạ” kia dần dần biến mất, Dương đại ca giống như sợi mì ngã xuống đất.
Một ly nước? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dương đại tỷ vội đi bóp nhân trung của Dương đại ca.
Trình Tinh Hà ôm cái giỏ trúc kia, thở dài:
“Cặp đôi này thật sự là trai tài gái sắc, còn rất xứng đôi.”
Nói xong, hắn còn phất phất tay vào không trung.
Trong nháy mắt này, ta nghe thấy một tiếng “rắc”, cúi đầu nhìn, chỉ thấy tượng người bị rìu trấn hồn đào ra trước đó đã nứt ra từ bên trong thành hai đoạn.
Chắc hắn vật sau núi kia cũng giống như vậy.
Chuyện này cuối cùng xem như kết thúc ở đây, ta cũng nhẹ nhàng thở ra, Trình Tinh Hà thì trước tiên nhìn về phía thổ hào, vươn tay ra:
“Chuyện cũng đã giải quyết xong, ngài có phải cũng nên...”
Lúc này thổ hào mới tỉnh mộng, ngây ngốc lấy điện thoại di động ra ấn vài cái.
Có thể thổ hào sẽ trở thành kẻ thua cuộc lớn nhất của chuyện này – cho dù Ngưu Ái Hoa trở về, hai người họ có lẽ cũng không trở về được như trước nữa.
Nhưng cũng không thể nói vậy, dù sao đầu óc của thổ hào cũng không bình thường lắm.
Trình Tinh Hà vừa nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, lập tứv vui mừng hắn lên, dùng bả vai đụng ta hai cái:
“Thất Tinh, chi phí đi lại xem như kiếm được vào tay rồi, vui không?”
Vui chứ, tất nhiên là vui rồi...Chúng ta làm được nhiều chuyện như vậy còn được cái này, làm cho người ta như trút được gánh nặng.
Họ đã bị đè ép nhiều năm như vậy, cuối cùng đã được tự do rồi.
Ta vô thức nắm chặt vảy rồng ngược, thật ra ta cũng rất hâm mộ họ có thể cùng nắm tay nhau rời đi, đạt được một kết cục đại đoàn viên, đến khi nào ta và Tiêu Tương mới có thể đợi đến kết cục này đây?
Mà đúng lúc này, ta bỗng nhiên phát hiện, “trứng trùng” trong vảy rồng ngược kia dường như nứt ra hoàn toàn, có một thứ nhỏ kéo dài ra từ bên trong.
Đối diện với ánh nắng mặt trời mới mọc, ta thấy “con côn trùng” nhỏ đang giang rộng chân tay!
Lần này, công đức đúng chỗ, Tiêu Tương cũng lớn hơn một chút?
Ta chưa kịp vui vẻ, bỗng nhiên có một người hấp tấp chạy về phía này:
“Không xong rồi, ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
…
Người kia cũng mặc đồng phục bảo vệ, hiện giờ tâm trạng của thổ hào rất tệ, hắn mắng:
“Có người chết nên sáng sớm tới khóc tang à?”
Ai ngờ người báo tin kia sửng sốt, lập tức nói:
“Ông chủ, thật không hổ là ông chủ, thật sự là biết quá khứ trăm năm trước, biết cả tương lai trăm năm sau, đoán chuyện như thần!”
Lần này ngược lại khiến thổ hào sửng sốt:
“Thật sự có người chết ư?”
Thì ra, đêm qua người anh họ của Ngưu Ái Hoa là Ngưu Đại Cường nửa đêm trốn việc xuống dưới chân núi đánh bạc, vừa rồi lúc trở về, đang định đi vào trạm giác thì không biết một tảng đá từ chỗ nào rơi xuống và đập thẳng vào đầu hắn.
Lúc ấy, hắn bị đập đến vỡ sọ não, người xong rồi.
Nói đến đây, giỏ trúc trong tay Trình Tinh Hà rung động dữ dội.
Trình Tinh Hà lập tức nói với ta:
“Ngưu Ái Hoa khóc.”
“Thế nào rồi?”
Ta hỏi:
“Chẳng lẽ nàng còn có tình cảm với Ngưu Đại Cường, thấy Ngưu Đại Cường chết, trong lòng nàng cũng khó chịu?”
Trình Tinh Hà bĩu môi:
“Ngươi hiểu cái mẹ gì, kiểu Ngưu Ái Hoa khóc gọi là đấm ngực dừng chân, nàng nói nếu biết trước Ngưu Đại Cường hôm nay sẽ chết, nàng cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy, chờ thêm mấy ngày không phải sẽ giải thoát sao?”
Rất nhiều chuyện thật ra đã được Thiên Mệnh định sẵn, cho nên mới là thiên cơ.
Trình Tinh Hà lắc đầu, lập tức đưa trúc la cho thổ hào:
“Cầm đi, đến phòng bệnh của nàng, khoác áo ngủ lên người nàng, rồi liên tục gọi “Ngưu Ái Hoa về nhà ăn cơm”, nàng sẽ trở về.”
Thổ hào ngơ ngác như gà gỗ nhận lấy trúc la, há miệng định nói chuyện nhưng không biết nói gì cho phải, dáng vẻ lúc này còn ngu ngốc hơn.
Mà lúc này, Dương đại ca đã từ từ tỉnh lại, Dương đại tỷ cực kỳ vui mừng ôm lấy Dương đại ca, khóc nấc lên:
“Dọa chết ta rồi...”
Dương đại ca như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, vừa nhe răng trợn mắt sờ nhân trung, vừa cười ngây ngô còn hỏi Dương đại tỷ làm sao vậy?