Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 393 - Chương 393 - A Mãn

Chương 393 - A Mãn
Chương 393 - A Mãn

Chương 393: A Mãn

Lúc này, tên ăn mày kia đã đặt mông ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà trọ người chết.

Dù đã đến cuối hè, nhưng cầu thang bị phơi nắng một ngày, chắc chắn là nóng bỏng mông.

Điều này chứng tỏ dị sĩ quả thật không giống người bình thường, cái mông cũng có thể chịu được nhiệt.

Vì vậy ta liền xin chủ tiệm một bát đậu hũ, mang ra cho tên ăn mày.

Ăn mày liếc bát đậu hũ, lúc này ánh mắt mới sáng lên, nhưng lại thở dài, giống như ăn nó sẽ xui xẻo vậy.

Ta quay lại bàn, đã nhìn thấy hắn hì hục ăn, dính hết lên cả râu.

Trình Tinh Hà thấp giọng:

"Thất Tinh, ngươi nói xem rốt cuộc là cái gì hút người ở trên đường núi?"

Ta một suy nghĩ, nói:

"Ta không nhìn ra, nếu trên núi có gì đó, lát nữa hỏi A Mãn."

Bạch Hoắc Hương rất thính tai, vừa nghe ta nói như vậy thì làm bộ như lơ đãng hỏi:

"A Mãn là ai?"

Trình Tinh Hà nhanh miệng:

"Vợ trước của Thất Tinh."

Vợ trước cái đầu ngươi.

Sắc mặt Bạch Hoắc Hương hơi đổi, ta đang định nói chuyện, đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại ở cửa.

Ta đưa mắt nhìn, trong lòng trầm xuống, là chiếc MPV vẫn luôn bám theo chúng ta.

Người đầu tiên đi xuống là một người đàn ông trung niên gầy gò đeo kính.

Cả người hắn toàn là vàng bạc châu báu, trên cổ đeo một dây chuyền vàng to đùng, trên tay là mấy chiếc nhẫn bảo thạch lớn, mặc một cái áo hoa hồng, đúng là cách ăn mặc của nhà giàu mới nổi.

Vốn dĩ phong cách khoe giàu này cũng không có gì kỳ quái, nhưng sau khi nhìn cẩn thận ta liền thấy sau gáy hắn có màu xanh biếc trong suốt, là Địa cấp nhất phẩm giống như anh em Hắc Bạch Vô Thường.

Ta đang định dùng cùi chỏ huých Trình Tinh Hà bảo hắn nhìn xem, lại có đại lão tới.

Nhưng nửa ngày mà không thấy Trình Tinh Hà phản ứng, ta quay đầu mới phát hiện Trình Tinh Hà đã trốn xuống dưới gầm bàn từ bao giờ rồi.

Đậu má, vẻ mặt có tật giật mình của ngươi là vì tên kia? Chẳng lẽ ngươi vay nặng lãi của người ta sao?

Mà Trình Tinh Hà lại đưa ngón trỏ lên môi tỏ ý ta không được lên tiếng, sau đó làm khẩu hình với ta:

"Nhà họ Hải ở Nhữ Dương."

Cái tên này rất quen...A, ta nhớ ra rồi, một trong mười hai Thiên cấp, lần trước chúng ta đi Thái Cực Đường trộm mật quyển đã gặp được một đống tóc phụ nữ, nghe nói chính là người nhà họ Hải ở Nhữ Dương giỏi dịch quỷ thuật khống chế.

Nhà bọn họ cùng phe với Mã Nguyên Thu.

Mà Trình Tinh Hà...Đúng rồi, hắn nói khi còn bé từng đến nhà họ Hải ở Nhữ Dương trộm đồ, chẳng lẽ khi đó hắn đã đắc tội người này?

Ta có một dự cảm bất thường.

Mà lúc này, tên nhà giàu kia tùy tiện ngồi vào bàn chúng ta, nhếch môi cười:

"Ngươi chính là Lý Bắc Đẩu?"

Ta sửng sốt:

"Ngươi biết ta?"

Tên nhà giàu cười một tiếng:

"Vốn là không biết, nhưng sau khi ngươi hại chết mấy anh em của ta thì đã biết."

Hại chết...Ta lập tức nhớ ra, khi đó Mã Nguyên Thu muốn hại chúng ta, ta đá đổ hết đống bình trong Thái Cực Đường, hình như mấy người nhà họ Hải ở Nhữ Dương đi theo Mã Nguyên Thu cũng gặp xui xẻo theo.

Chuyện này hoàn toàn không thể trách ta, nhất định là Mã Nguyên Thu đã đổ hết trách nhiệm cho ta rồi!

Ta đang định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy tên nhà giàu kia gõ đầu ngón tay lên bàn:

"Tới, vui đùa với tên nhóc này một chút."

Cùng lúc đó, ta cảm giác được mấy cơn gió mạnh nhào về phía mình.

Tốc độ kia quá nhanh, ta chỉ có thể miễn cưỡng thấy bốn âm thanh quỷ giương nanh múa vuốt!

Ta lập tức tê dại cả da đầu, Địa cấp mới đối phó được với thứ này, ta đối phó với một con còn miễn cưỡng, một lần bốn con là muốn giết chết ta mà.

Cổ tay phản ứng nhanh hơn đầu óc, ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, "keng" một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, trực tiếp cản sát khí về sau, mình cũng bị ép lui lại mấy bước.

Một kiếm khí nhào tới, ta nghe thấy không ít đồ gỗ trong sảnh nhà trọ bị hỏng. Ông chủ mập và tiểu nhị đã biến mất.

Nhưng đám âm thanh quỷ này đều không phải loại hiền lành, ta chặn được ba con, nhưng còn một con ở góc độ xảo quyệt, nhào về phía mặt ta.

Ta nhanh chóng nghiêng đầu, bên tai đột nhiên đau nhói, đã bị chọc một lỗ.

Tên nhà giàu vừa cười vừa cầm bấm móng tay tỉa tót móng tay:

"Một Huyền cấp nho nhỏ mà lại có pháp khí tốt như vậy, đúng là phí của trời, ngươi yên tâm đi, sau khi ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi bảo quản nó thật tốt."

Bạch Hoắc Hương đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói với tên nhà giàu mới nổi kia:

"Ngươi làm gì thế?"

Tên nhà giàu quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Bạch Hoắc Hương, lập tức sáng mắt lên:

"Oa, thật xinh đẹp, Lý Bắc Đẩu, ngươi không có bản lĩnh mà lại có duyên với phụ nữ phết, ê, cô em, chúng ta làm quen một chút, ta tên là Hải Nghênh Xuân."

Giọng nói này vô cùng ngả ngớn.

Bình Luận (0)
Comment